“Tiểu Bảo, vậy thì con có thể nói cho mẹ nghe, tại sao con không thích có em trai, em gái chơi với mình không?”
Không hiểu sao Tiểu Bảo lại có suy nghĩ như vậy. Trước kia cô cũng từng nghe nói có người sinh đứa thứ hai, tâm trạng của đứa trẻ đầu trong nhà đó rất tệ, sau đó thì xảy ra chuyện đánh em. Sở Y Nhất cảm thấy suy nghĩa của Tiểu Bảo rất quan trọng, cô buộc phải tìm hiểu cho kỹ.
“Mẹ, bọn họ nói mẹ mà sinh em trai hoặc em gái, tức là mẹ đã có con của riêng mình, vậy thì mẹ sẽ không còn yêu thương con nữa và sẽ đem con đi cho, không muốn con tiếp tục sống cùng với bố mẹ nữa. Mẹ, con không muốn rời xa bố và mẹ, con muốn sống chung cùng với hai người.” Tiểu Bảo nói, đôi mắt to tròn của cậu bé ứa đầy nước mắt, nhưng cậu bé kiên quyết không để cho nó chảy ra.
Ánh mắt của Sở Y Nhất trở nên lạnh lẽo, rốt cuộc là người như thế nào, tại sao lại nói những lời như vậy với Tiểu Bảo?!
“Tiểu Bảo, con sẽ mãi là con của bố mẹ, bố mẹ sẽ luôn là bố và mẹ của con tình yêu của bố mẹ dành cho con sẽ không thay đổi chỉ vì mẹ có thêm một đứa con!” Cô vươn tay ôm Tiểu Bảo vào lòng và vỗ về cái đầu nhỏ nhắn của thằng bé, cô cảm nhận được tiếng sụt sịt của Tiểu Bảo, trong lòng của Sở Y Nhất cảm thấy khó chịu.
“Tiểu Bảo, nếu có em trai, em gái, vậy thì con sẽ là anh cả. Con nghĩ xem, anh cả giống như anh Tiểu Xuyên, anh Tiểu Tráng và anh Đại Tráng vậy. Con sẽ có em trai, em gái của riêng mình, các em sẽ nghe lời của con, các con sẽ giúp đỡ lẫn nhau và cùng nhau trưởng thành…”
Tiểu Bảo từ từ ngừng khóc, ngẩng đầu khỏi vòng tay của Sở Y Nhất và lau nước mũi.
Mẹ nói nghe có vẻ rất tốt, dù là ở xã Hòa Bình hay là ở trong nhà của bác gái, mình luôn là đứa nhỏ nhất, những người khác đều là anh của mình. Chỉ có Cẩu Đản mới sinh thì không tính, em ấy vẫn chưa có quyền được nói chuyện. Tiểu Bảo nóng lòng muốn trải nghiệm sức mạnh của một người anh lớn.
“Vậy thì hay quá. Mẹ phải sinh cho con một đứa em gái trước, nếu như em ấy nghe lời vậy thì mẹ sinh thêm một đứa em nữa cho con. Nếu như em ấy không nghe lời, vậy thì không cần sinh thêm nữa.” Tiểu Bảo hít hà cái mũi đỏ ửng của mình, giao lại trách nhiệm cho Sở Y Nhất như đúng rồi.
Sở Y Nhất mỉm cười xoa đầu thằng bé, chuyện này cô không thể đồng ý với thằng bé, sinh con trai hay là cong ái sao có thể bảo được là được!
Thấy cảm xúc của Tiểu Bảo đã ổn định, Tiểu Bảo lại nắm lấy tay của cô, hai mẹ con tiếp tục đi về phía trước.
Rốt cuộc là ai đã lén truyền đạt suy nghĩ này cho Tiểu Bảo, là vô tình hay cố ý? Sở Y Nhất cảm thấy mình cần phải điều tra thật rõ, Tiểu Bảo vẫn còn nhỏ, có nhiều lúc không có khả năng phân biệt đúng sai, sẽ rất dễ bị ảnh hưởng bởi các nhân tố bên ngoài. Cô không muốn tâm lý của Tiểu Bảo có những thứ độc hại, cô hi vọng Tiểu Bảo có thể vẫn giữ được sự trong sáng của một đứa trẻ, mãi mãi vui vẻ và hạnh phúc!
Trước sân của khu nhà ở có một khoảng đất trống, lúc rảnh rỗi các chị em của khu nhà ở đã khai hoang vùng đất đó, chia thành từng miếng rồi trồng một số loại rau cũng có thể giải quyết được vấn đề lương thực cho gia đình.
Vào ngày này, thời tiết rất tốt, hầu hết các thành viên trong gia đình đều bận rộn trên mảnh đất nhỏ của mình.
Sở Y Nhất đang rảnh rỗi nên cũng phụ Hà Thúy Lan một tay, đất của gia đình hai người họ nằm chung một mảnh. Sở Y Nhất không biết trồng trọt nên Hà Thúy Lan giúp xử lý.
“Thời tiết bây giờ không ấm lắm nên chúng ta không thể trồng cây gì được. Trước tiên, chúng ta có thể rắc một lớp phân lên trên để bổ sung một số chất dinh dưỡng cho đất bên dưới...” Hà Ngọc Lan nói như thường lệ.
Sở Y Nhất nghĩ, các loại rau cô ăn đều trồng như thế này, ừ, chúng thật sự rất bổ dưỡng!
“Hồng Quyên, nói ra thì cô phải nên cảm ơn Y Nhất đó. Nếu không phải cô ấy, công việc tốt ở nhà máy chế biến thịt sẽ không đến lượt cô đâu.” Một chị dâu đứng đối diện với Tống Hồng Quyên nói đùa.
“Chị dâu, chị nói gì thế, công việc này cũng đâu phải của chị Y Nhất, là công việc của khu nhà ở. Bây giờ chị ấy chủ động không đi làm nữa, em qua đó cũng vì để không lãng phí vị trí mà thôi.” “Tống Hồng Quyên nói với chị dâu đối diện với giọng không mềm mỏng cũng không cứng rắn.
Ôi trời, sao lại như biến thành người khác thế này, trước đây cũng đâu phải như vậy!
“Y Nhất à, chị coi chị kìa, đúng là thành thật. Ở nhà có việc xin nghỉ thì xin nghỉ thôi, lại còn ngại ngùng, trực tiếp từ chức. Một công việc tốt thế này, nói không đi là không đi. Nếu như chị đi, làm gì có chuyện người khác được ngồi vô nhỉ!” Chị dâu kia vốn chỉ đang đùa mà thôi, nhưng không ngờ Tống Hồng Quyên lại nói như vậy, đột nhiên trong lòng cảm thấy không thoải mái.