“Ừ, xem ra cũng là người khá nhiệt tình.” Sự nhiệt tình này khiến Sở Y Nhất chịu không nổi.
“Em cũng hiểu đấy, nhiệt tình như vậy thì có thể làm gì?” Hà Thúy Lan đã tận mắt nhìn thấy, bề ngoài Tống Hồng Quyên rất nhiệt tình và lễ phép, nhưng chỉ trong chớp mắt thì sắc mặt thay đổi, trở nên rất khó coi.
Lúc đầu Cố Hướng Đông cũng giống như hầu hết mọi người, đều cho rằng Tống Hồng Quyên là một cô gái tốt bụng, gặp ai cũng tươi cười, so với Hứa Hương Thảo trước đây thì rõ ràng gia đình của Phó Cục trưởng La dễ sống chung hơn nhiều.
Nhưng hôm đó, Tiểu Tráng vô tình đụng phải cô ta và làm bẩn quần áo, cô ta mỉm cười vẫy tay nói không sao rồi bỏ đi. Hà Thúy Lan cảm thấy áy náy nên muốn qua đó để xem có thể rửa sạch hay không, kết quả lại nghe thấy những lời chửi rủa độc địa của cô ta về Tiểu Tráng. Mặc dù không nhìn thấy biểu cảm của cô ta nhưng chỉ cần nghe những lời đó cũng cảm nhận được sự ghê tởm.
Ngay lúc đó, Hà Thúy Lan đã biết Tống Hồng Quyên này không hề đơn giản như bề ngoài, sau này có tiếp xúc lần nữa thì chỉ cần hạ thấp thể diện xuống một chút là được.
“Chị dâu, chị có thành kiến với người khác rồi. Sao thế, cô ta chọc tức gì chị?” Hà Thúy Lan đâu phải là người không thân thiện đến thế, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì.
“Không có, chỉ là chị cảm thấy tính cách không hòa hợp lắm thôi.”
“Ồ, được.” Người ta không muốn nói vậy thì thôi.
“Mà này Y Nhất à, không phải em đã bỏ việc ở nhà máy chế biến thịt sao. Trong khu nhà ở của chúng ta e rằng cũng chỉ có cô ta có điều kiện phù hợp, vậy nên mười phần hết chín phần là cô ta sẽ đi tranh vị trí của em trong nhà máy chế biến thịt.” Hà Thúy Lan nhìn thấy Sở Y Nhất thảnh thơi, trong lòng cô phiền muộn. Sở Y Nhất không cảm thấy đáng tiếc à, suy cho cùng đãi ngộ và lương chức trong nhà máy chế biến thịt rất tốt, cứ vậy mà đưa cho người khác?”
“Chị dâu, chị nhìn em như vậy làm gì? Trên mặt em có gì dơ à?” Sở Y Nhất nhìn vào mắt của Hà Thúy Lan, cô bất giác sờ lên mặt của mình.
“Không có, không có, rất xinh đẹp. Chỉ là Y Nhất à, em thực sự không định đi làm trong nhà máy chế biến thịt nữa sao? Chị nghe nói mặc dù em xin nghỉ rồi, nhưng người ta cũng không không để em nghỉ việc, là em tự từ chức đúng không?”
Giám đốc Vương của nhà máy chế biến thịt quả thật không cho cô từ chức, nhưng cô cảm thấy nghỉ phép lâu như vậy không tốt. Hơn nữa, cô còn có kế hoạch riêng trong tương lai, chắc cũng sẽ không có thời gian làm việc ở nhà máy chế biến thịt, nên sau khi thảo luận với Cố Hướng Đông, cô dứt khoát từ chức.
“Em không đi qua đó một thời gian dài, vậy mà vẫn phát lương cho em, làm vậy trong lòng em vô cùng áy náy. Huống hồ chi, chị dâu à, không phải em đã kết hôn cũng được một thời gian dài rồi sao …” Cô chỉ có thể nói như vậy với Hà Ngọc Lan.
“À, chị hiểu rồi. Đúng, đúng, đây cũng là một chuyện cấp bách, vậy thì không cần đi nữa đâu.” Sau khi nghe những gì Sở Y Nhất nói, Hà Thúy Lan cũng nhận ra rằng chuyện đó quả thực là một vấn đề lớn. Cô cũng biết rằng Tiểu Bảo không phải là con ruột của hai người bọn họ, vì vậy dù thế nào đi nữa, Sở Y Nhất và Cố Hướng Đông cũng nên có một đứa con riêng của hai người.
Nhìn ánh mắt háo hức của Hà Thúy Lan, Sở Y Nhất hơi hối hận, tại sao cô lại dùng lý do này chứ.
“Nào, chị sẽ truyền lại em một số kinh nghiệm...” Hà Thúy Lan không thể giải thích rõ ràng, cô đã nói rất nhiều với Sở Y Nhất, hừm, chính là những bí mật để có con, khi nào thì là xác suất cao sinh được con trai và cả những việc cần làm sau đó để dễ thụ thai hơn...
Trời ạ, Sở Y Nhất đưa Tiểu Bảo ra khỏi nhà Hà Ngọc Lan như thể bọn họ đang chạy trốn. Sau khi đi được một đoạn đường, cô giảm tốc độ và không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ, mẹ đi nhanh như vậy làm gì thế? Con chạy theo không kịp.” Tiểu Bảo bị Sở Y Nhất kéo đi, hai bắp chân nhỏ của cậu bé muốn lộn ngược cả lên.
“Không sao, không sao, bác gái của con quá đáng sợ.” Bình thường trông Hà Thúy Lan cũng đâu phải là người rất cứng cáp, nhưng lúc này cô thật sự không thể chấp nhận được.
“Mẹ, bác gái bảo mẹ sinh một đứa em trai hoặc một đứa em gái, mẹ có thể không sinh được không?”
Sau khi nghe những lời của Tiểu Bảo, trong lòng của Sở Y Nhất hơi bất ngờ. Hiện giờ, cô quả thật ít nhiều cũng đã có suy nghĩ về chuyện muốn có một đứa con riêng của cô và Cố Hướng Đông, nhưng cô dường như không để ý đến suy nghĩ của Tiểu Bảo.
“Tiểu Bảo, tại sao con lại không muốn mẹ sinh em trai hoặc em gái vậy? Có em trai, em gái, không phải sẽ có người chơi cùng với con hay sao, như vậy không tốt à?”
“Mẹ, con không muốn có em chơi với mình...” Tiểu Bảo cúi đầu nói.