Sau khi ở xã Hòa Bình được vài ngày, Sở Y Nhất đưa Tiểu Bảo trở về Bảo Ứng, dù sao cũng đã hơn một tháng bọn họ không gặp Cố Hướng Đông. Từ khi hai người ở bên nhau, bọn họ chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy. Tuy nhiên, lần này thực sự là một bài kiểm tra cho hai người họ!
Ban đầu, cô đang nghĩ đến việc tạo bất ngờ cho Cố Hướng Đông, sẵn tiện kiểm tra thử khi không có cô, Cố Hướng Đông đang làm cái gì? Nhưng ai mà ngờ được, khi cô và Tiểu Bảo xuống tàu, bọn họ nhìn thấy Cố Hướng Đông đứng ở lối ra và vẫy tay chào cả hai.
“Tại sao anh lại biết hôm nay mẹ con em ở đây?”
“Mẹ không yên tâm nên đã đến văn phòng luật để gọi điện thoại cho anh. Trong lúc anh đang chỉ đạo thì hai người đã qua đây rồi.” Anh không muốn coi như không biết, Tiểu Bảo cũng vui vẻ lạ tường. Động tác của Cố Hướng Đông rất lưu loát, xách hành lí của hai mẹ con đặt lên xe, sau đó thì đưa bọn họ về nhà.
“Cố Hướng Đông, trong thời gian mẹ con em không ở đây, anh làm gì thế? Vốn dĩ hôm nay em còn muốn kiểm tra anh, không ngờ lại bị anh biết rồi, chẳng vui gì cả.”
“Vẫn luôn nhớ hai mẹ con em.”
Ôi trời mẹ ơi, từ khi nào mà người đàn ông này lại biết cưa cẩm đến thế?
Sở Y Nhất cảm nhận được da gà của mình đang nổi rần rần, cô vuốt vuốt cánh tay của mình, miệng thì thốt ra một tiêng “hả” chê bai, nhưng nụ cười trên mặt thì vẫn không hề bớt đi chút nào.
“Ôi, giường vàng giường bạc vẫn không bằng giường của mình, chỉ có cái giường của chúng ta mới thoải mái!” Buổi tối khi nằm trên giường, Sở Y Nhất không khỏi xúc động thở dài.
“Vợ, dù sao em cũng đến rồi, em có biết dạo này anh đã sống thế nào không, anh ăn không ngon ngủ không yên, anh xem anh có ốm không?” Cố Hướng Đông đưa mặt lại gần Sở Y Nhất để nhìn.
Sở Y Nhất dùng hai tay giữ khuôn mặt của anh, cô nhìn một cách chăm chú: “Ừ, hình như ốm rồi. Không sao, không sao, sau này mỗi ngày em sẽ làm đồ ăn ngon cho anh.”
“Vợ à, không cần phải đợi sau này đâu, anh cảm thấy bây giờ có thể thử trước một chút đó.”
“Hả? Bây giờ? Em chưa chuẩn bị gì cả!” Người đàn ông này bị đói đến mức hoang tưởng rồi à.
“Sao lại chưa chuẩn bị, không phải có bánh bao không nhân thơm phức đây à, anh có thể thử trước một chút.” Cố Hướng Đông thuận tiện tiến tới phía trước n.g.ự.c của Sở Y Nhất. Không đợi cô phản ứng, anh đã đặt môi của mình áp sát lên đó.
Sở Y Nhất không ngờ người đàn ông này giờ còn biết nói những câu thô tục. Là do lúc đầu chính cô đã hiểu lầm, thứ mà người đàn ông này muốn ăn đó giờ là cô?
Cả ngày Sở Y Nhất đã mệt mỏi, tưởng tối nay được nghỉ ngơi thật tốt, ai ngờ không những không được nghỉ ngơi mà còn phải tăng ca?
Cuối cùng Sở Y Nhất thực sự mệt đến mức không còn sức, cô mặc kệ Cố Hướng Đông vẫn còn đang tập thể dục, trực tiếp đi ngủ.
Ngày hôm sau, Sở Y Nhất bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, cô đứng dậy và nhìn xung quanh, Cố Hướng Đông đã đi làm từ sớm rồi phải không? Ngay cả Tiểu Bảo cũng không nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, cô lấy đồng hồ ra xem, trời ơi, đã hơn 10 giờ.
Cô vội vàng đứng dậy, mặc lại quần áo, chỉnh lại tóc tai một chút rồi mới đi ra mở cửa.
“Thật ngại quá, để đợi lâu rồi …” Hơ, cô gái này là ai, cô cũng không quen, hình như cũng chưa từng gặp cô gái này trong khu nhà ở.
“Ồ, em mới là người phải ngại vì đã làm phiền giấc ngủ của chị dâu, thật là...” Người phụ nữ nói với một nụ cười dịu dàng.
“Em là?”
“À, xem em kìa, bận đến nỗi quên mất giới thiệu bản thân. Chị dâu, em tên là Tống Hồng Quyên, là người nhà của La Đại Dũng mới tới. Bây giờ em ở đối diện nhà chị, em nghe nói chị đã về rồi nên muốn qua để chào hỏi chị một tiếng, làm quen với nhau.”
“Ồ, chào em, vậy hay là em vào trong ngồi một lát đi?”
“Không cần đâu chị dâu, hôm khác đi. Em thấy, chẳng phải chị mới thức dậy hay sao, thế chị cứ bận việc của mình, đợi lần sau có thời gian rảnh thì em lại qua làm phiền chị.” Tống Hồng Quyên nói xong liền rời đi.
Sở Y Nhất vẫn chưa kịp phản ứng lại, cô đóng cửa xong lại leo lên giường nằm, cuối cùng vẫn không ngủ được.
“Chị dâu, cô gái tên Tống Hồng Quyên đó là sao vậy?” Ngay khi Sở Y Nhất tắm rửa và ăn uống xong xuôi, cô xuống lầu và đi vào nhà Hà Thúy Lan để tìm Tiểu Bảo, thuận miệng hỏi luôn.
“Em ấy tìm em rồi sao?”
“ Đúng vậy, vừa nãy.” Nhìn biểu cảm của Hà Thúy Lan, cô cảm thấy có ý thâm sâu.
“Tống Hồng Quyên không hề đơn giản, vừa đến khu nhà ở thuộc sở hữu của cơ quan nhà nước chẳng bao lâu, vậy mà đã nhiệt liệt chào với tất cả mọi người trong sân, cũng có tài đấy! Chồng của em ấy là La Đại Dũng, vừa được thăng chức từ đồn cảnh sát ở cấp dưới, cũng vừa mới lên chức không lâu.”