“Dù yêu cầu của chị là gì, chị Mỹ Lệ, em sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng.”
Nhìn chị Mỹ Lệ, Sở Y Nhất cảm thấy buồn một cách không sao hiểu được. Có lẽ gia đình chị ấy đã từng rất rực rỡ, nhưng không thể đánh bại xu thế của lịch sử, bây giờ chị ấy là người duy nhất còn lại, năng lực cá nhân có hạn, nhưng may mắn thay chị ấy có cái nhìn sâu sắc và biết cách sắp xếp trước.
Giống như chị Mỹ Lệ đã nói, chúng ở đâu không quan trọng, miễn là chúng có thể được truyền lại, vậy là đủ.
Cũng khó trách bọn họ lại bảo cô qua đây một chuyến, nhiều đồ như thế này, ai có bản lĩnh đưa hết ra khỏi Thượng Hải chứ?
Nếu Sở Y Nhất không có hệ thống trang trại di động đó, cô thật sự không biết phải làm thế nào với những thứ này, may mà đều có thể nhét chúng vào hệ thống trang trại di động đó một cách thần không biết quỷ không hay.
Sở Y Nhất làm xong việc ở Thượng Hải thì về thẳng xã Hòa Bình. Nhà có quá nhiều trẻ con, tuổi tác của mẹ cả Tôn ngày càng lớn, Hà Ngọc Lan lại mới sinh con, cô cũng không thể để Tiểu Bảo ở bên đó.
Ông lão thì quay lại Bảo Ứng, cũng không có thời gian để chào hỏi với Y Nhất, vì sau đó Sở Y Nhất và ông lão lại đi đến căn nhà của gia đình họ Diệp. Sở Y Nhất bảo ông lão trông coi bên ngoài, còn mình thì đi vào trong mật thất, dời hết đồ bên trong căn mật thất vào hệ thống không gian của riêng mình, tiếp theo lại lấy ra rất nhiều lương thực và một số đồ vật thường dùng từ bên trong hệ thống. Ngoài ra, còn bỏ ở đây các loại rau củ rất dễ bảo quản như khoai tây và củ cải, nếu như gặp phải chuyện gì đó, những món đồ này cũng đủ để chị Mỹ Lệ cầm cự được một thời gian.
Mặc dù chị Mỹ Lệ chỉ mở miệng yêu cầu Ngô Dụng cho một ít đồ ăn và không đề cập đến tiền bạc hay bất cứ thứ gì, nhưng Sở Y Nhất vẫn chuẩn bị đẩy đủ cho cả hai và cho nhiều hơn những gì cô ấy yêu cầu.
“Ôi trời, mới vài ngày không gặp thằng bé, cảm giác thằng bé đã phát triển rất nhiều. Chị hai, thế nào rồi? Thằng bé uống sữa mẹ hay là uống sữa bột?” Sở Y Nhất vừa đến nhà thì nhìn thấy Hà Ngọc Lan và đứa trẻ, dưới của sự chăm sóc tỉ mỉ nhiều ngày như vậy, đứa trẻ đã phát triển thành một cậu bé mập mạp, điều này khiến Sở Y Nhất rất hài lòng.
“Ban đầu không chịu uống sữa mẹ, sau đó chị cố ý bỏ đói vài bữa, dần dần thằng bé cũng đã chịu uống.” Hà Ngọc Lan nhìn đứa trẻ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sáng ngời của người mẹ.
“Ừ, vẫn chỉ có sữa mẹ là tốt nhất. Đứa nhỏ có sức đề kháng mạnh và cơ thể khỏe khoắn!” Sở Y Nhất trêu chọc Cẩu Đản, đây là tên do mẹ cả Tôn đặt, bà nói cái tên càng bần thì càng dễ nuôi. Sở Y Nhất không biết khi Cẩu Đản lớn lên, liệu có trách bà nội đặt cho mình cái tên mộc mạc như vậy không?
“À, Y Nhất, lần này may mà Cẩu Đản có em và thằng út. Anh chị biết hai đứa đã tiêu tốn rất nhiều tiền trong bệnh viện, chị với anh hai cũng không kiếm được nhiều tiền lắm, em cứ cầm lấy trước một ít này đi, anh chị sẽ từ từ trả lại cho hai đứa.” Ngọc Lan cầm một cái túi vải màu đỏ nhét vào tay Sở Y Nhất.
“Chị dâu, chị sao lại khách sáo như vậy? Chúng ta đều là người nhà, hơn nữa bọn em cũng không tiêu nhiều tiền lắm đâu, chị và anh hai không cần suy nghĩ nhiều. Bây giờ việc chủ yếu là chăm sóc cơ thể của chị thật tốt và nuôi đứa trẻ thật khỏe mạnh, vậy là được.” Làm sao Sở Y Nhất có thể đòi tiền Hà Ngọc Lan được chứ, sau này còn phải tiêu tiền rất nhiều cho hai đứa trẻ nữa, không thể cứ vươn tay ra xin tiền mẹ cả Tôn và bố Cố được.
“Y Nhất, em cứ giữ đó đi, bằng không chị sẽ cảm thấy không dễ chịu.”
Nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Hà Ngọc Lan, Sở Y Nhất không thể từ chối, đành phải giữ lại chiếc túi vải màu đỏ.
Nhưng trước khi rời đi, cô lại nhét một ít tiền vào chiếc túi vải màu đỏ và đặt nó dưới chiếc chăn bông nhỏ của Cẩu Đản, sau khi đi ra ngoài rồi cô mới nói cho Hà Ngọc Lan nghe.
“Chị hai, Cẩu Đản vừa sinh. Bọn em thân là chú ba và thím ba mà chẳng mua đồ gì cho thằng bé, nên đành tặng một phong bì nhỏ màu đỏ cho thằng bé. Em hi vọng Cẩu Đản của chúng ta khỏe mạnh và hạnh phúc! Chị không được từ chối đâu, cái này là em cho em bé chứ không phải cho chị.” Sở Y Nhất nói xong thì bỏ đi.
Hà Ngọc Lan không thể phản bác, đợi sau khi Sở Y Nhất đi rồi, cô lấy ra chiếc phong bì màu đỏ từ dưới lớp chăn bông của Cẩu Đản. Lúc cầm lên, Hà Ngọc Lan cảm nhận nó còn dày hơn so với số tiền vừa nãy cô đưa cho Sở Y Nhất, vừa mở ra xem, đôi mắt lập tức đỏ hoe, cô gái này lại nhét thêm tiền vào đó!