“Đứa trẻ này có cái miệng thật ngọt.” Chị Mỹ Lệ mỉm cười nói, “Đừng thấy tuổi của cậu ta nhỏ, bản lĩnh không nhỏ đâu, vậy nên chuyện của chị cứ giao cho cậu ta là yên tâm.”
“Ngô Dụng, lần này chị nhờ Dục Uyển gọi em tới đây cũng là vì bên chị có một số đồ cần phải giải quyết.”
“Không biết chị đẹp muốn giải quyết cái gì?”
“Tổ tiên nhà họ Diệp rất thành đạt nên để lại rất nhiều tài sản cho gia đình, nhưng đến thời của bố chị lại rất ít con cái. Bố chị cũng chỉ có mỗi một mình chị là con gái, và bản thân chị cũng chỉ có một đứa con gái. Vài năm trước, con gái chị đã được gả đi nơi khác, cho nên có rất nhiều đồ đạc, một mình chị cũng không thể nào quản xuể, có lòng mà không có sức.”
Diệp Uyển Mi nhìn Đổng Như Nguyệt và nói tiếp.
“Nguyệt Nguyệt, lần này bà yêu cầu cháu đến đây là vì bà muốn chuyển một số tài sản do bà đứng tên cho cháu. Cứ coi như đây là một món quà bà tặng cho cháu làm của hồi môn trong tương lai, hai ngày nữa chúng ta sẽ đi làm thủ tục, sau đó thì cháu có thể quay về.”
“Bà ngoại, cháu đã mang theo rất nhiều đồ đến đây, bởi vì cháu nghĩ sẽ có thể ở đây thường xuyên bầu bạn với bà, bà đừng đuổi cháu đi mà!” Đổng Như Nguyệt ôm lấy cánh tay Diệp Uyển Mi, cô nói với giọng nhõng nhẽo.
“Cháu nghe lời bà ngoại đi, dạo này tình hình ở Thượng Hải không tốt lắm, ở lại đây không phải là chuyện hay ho gì.” Diệp Uyển Mi sờ sờ đầu Đổng Như Nguyệt, nói với giọng âu yếm.
Đổng Như Nguyệt đau khổ, nhưng cô ấy cũng không phản bác lại lời nói của Diệp Uyển Mi.
“Cháu ở nhà nghỉ ngơi một lát, bà ra ngoài có chút việc.” Diệp Uyển Mi nói với Đổng Như Nguyệt, sau đó đưa mắt ra hiệu với Ngô Dụng và ông lão.
Hai người đi theo sau Diệp Uyển Mi, đi qua những con hẻm nhộn nhịp, đi hết con hẻm này đến con hẻm khác, đến một ngôi nhà đổ nát, ít người ở.
Tường cổng, sân đình tuy có phần đổ nát nhưng vẫn có thể nhìn thấy một cách mơ hồ cảnh tượng nhà cao cửa rộng trước đây.
Chị đẹp như thể đang bước vào chính căn nhà của mình, tuy có vài chỗ đã không còn nhìn thấy rõ đường đi, nhưng chị đẹp vẫn bước đi rất khéo léo.
“Đây từng là ngôi nhà của chúng tôi, có lẽ vì lâu rồi không có ai ở nên nó trở nên hoang tàn. Ngô Dụng, chị cũng giống với Dục Uyển vậy, tự biết bản thân không có bản lĩnh để bảo vệ tốt những thứ này, chị muốn tìm một người có năng lực, em có thể không?” Diệp Uyển Mi nghiêm túc nhìn Sở Y Nhất.
Khi được chị Mỹ Lệ giao phó lại căn nhà của chị ấy cho mình, cô cũng có cảm giác như vậy. Dù được người khác tin tưởng một cách hoàn toàn, nhưng cũng có chút e ngại, sợ rằng mình sẽ phản bội lại lòng tin của người khác.
“Chị đẹp, em không dám bảo đảm với chị 100% rằng em có thể bảo vệ tốt ngôi nhà này, bởi vì chúng ta không biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai. Tất cả những gì em có thể hứa với chị là sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ chúng, ít nhất không để chúng rơi vào tay những người không hiểu gì.”
Chị đẹp suy nghĩ rất lâu.
“ Đúng vậy, thật ra có rất nhiều thứ không chỉ thuộc về một người trong chúng ta, mà là của tất cả chúng ta, thậm chí là của đất nước. Hà tất gì mà tôi phải buộc nó phải ở nơi nó phải ở, miễn là nó được đối xử tử tế, đó mới là kết cục tốt nhất cho nó.”
Bức tường gạch màu xanh lam hoành tráng ngăn cách hai bên đầy bụi, những cảnh tượng này chỉ thấy trong phim truyền hình. Mật thất của một đại gia đình, bên ngoài còn có cơ quan đóng mở, thế nhưng vừa nãy cô cũng không để ý chị Mỹ Lệ rốt cuộc đã làm gì.
Tuy nhiên ngay sau đó, Sở Y Nhất cũng không nghĩ tới nữa. Trong mật thất có rất nhiều không gian, nhất định không phải là lần đầu tiên chị Mỹ Lệ tới đây, cô ấy bật đèn trong mật thất một cách quen thuộc, dần dần căn phòng cũng sáng lên.
Mặc dù Sở Y Nhất không quá nghiên cứu những thứ này, nhưng chi tiết về những di vật văn hóa đó vẫn khiến cô kinh ngạc.
“Những thứ này do tổ tiên tôi thu thập, là m.á.u huyết của bọn họ và cũng là niềm tự hào của dòng bọn họ Diệp chúng tôi. Vốn dĩ chúng tôi muốn truyền cho dòng họ đời sau, nhưng với thời đại như thế này có thể sống cũng đã không dễ dàng gì, sao còn bảo vệ được nó nữa đây. Thay vì để nó rơi vào tay những người mà chị không thích, chi bằng chị giao nó hết cho em, Ngô Dụng!”
Sở Y Nhất nhìn ông lão đang quay cuồng trong mật thất, xem chỗ này sờ chỗ kia, trông rất hứng thú.
“Hôm nay em thật sự đã được mở mang tầm mắt, bình thường làm sao có thể nhìn thấy qua những thứ này!”
“Chị Mỹ Lệ, chị đưa cho em những thứ này là muốn tiền hay là đồ ăn?”
“Tiền? Chị đã ở tuổi này rồi, cầm tiền có ích gì không?” Chị Mỹ Lệ dường như cũng đang tự hỏi chính mình, cũng như đang hỏi Sở Y Nhất.