“Cháu ngoại của chị đẹp.”
“Chị đẹp là ai?” Sở Y Nhất cảm thấy có lẽ mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.
“Chị đẹp chính là Diệp Uyển Mi, người chị em của chị Mỹ Lệ. Đổng Như Nguyệt này là cháu gái duy nhất của cô ấy. Hình như chị đẹp bảo con bé qua đây, tôi đến đón cậu, đúng lúc dẫn con bé về luôn.” Ông lão nói xong thì nhìn thấy một cô gái đang đi tới.
“Tại sao chú lại đứng ở chỗ này, hại cháu tìm cả nửa ngày trời, thật tình. Mau giúp cháu xách đồ với, mệt c.h.ế.t mất.”
Sở Y Nhất vừa nghe thấy giọng nói này, lông mày nhướng lên, sẽ không trùng hợp như vậy đâu nhỉ.
Khi cô xoay người lại, thì ra là cô gái đã ở cùng một phòng với mình, cô ta đang đứng trước mặt cô và cau mày nhìn.
Ôi trời, thế giới này thật là trùng hợp.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Đổng Như Nguyệt càng khó chịu khi nhận thấy ánh mắt của Sở Y Nhất, nhìn chằm chằm vào người khác như thế này thật sự là bất lịch sự.
Tính khí cũng lớn thật đấy.
“Cô Đồng, đi thôi.” Ông lão không nói nhiều lời, xách túi hành lí của Đổng Như Nguyệt lên, “Ngô Dụng, hành lí của cậu đâu.”
“Cháu không có gì cần phải mang theo, như vậy thuận tiện hơn. Trên xe lửa nhiều người, cháu không muốn xách theo nhiều đồ rồi chen chen chúc chúc.” Huống hồ chi cô cũng có một hệ thống trang trại, đến lúc cần, muốn gì thì có đó.
“Hai người đừng có nhây nữa, mau lên. Không hiểu sao bà ngoại tôi lại tìm kiểu người như mấy người đến đón tôi nữa, thật tình.” Đổng Như Nguyệt nhìn hai người trước mặt trò chuyện rất nhàn nhã, vốn dĩ trên xe lửa đã cảm thấy không thoải mái, giờ thì nhìn đâu cũng thấy không vừa mắt.
“Vậy thì cô tự xách hành lí của mình đi về đi, thế chẳng phải được rồi sao. Muốn đi thế nào thì đi thế ấy, muốn nhanh bao nhiêu thì nhanh cỡ đó.” Sở Y Nhất nhìn điệu bộ của cô ta, thật sự không ưa được chút nào.
“Được rồi, được rồi, hai người đừng tranh cãi nữa, đi thôi, đi thôi.” Ông lão tập trung vào công việc, không nói chuyện phiếm với Ngô Dụng nữa, ông ta xách đồ đạc và đi ra phía ngoài nhà ga.
Chỉ sau khi rời ga xe lửa, Sở Y Nhất mới thực sự cảm nhận được sự khác thường của thành phố đô thị Thượng Hải.
Ở thời đại như thế này, Thượng Hải vốn đã rất thịnh vượng rồi. Ở thành phố trước kia, nơi Sở Y Nhất hay ở, đừng nói là những tòa nhà cao ốc, ngay cả những căn nhà có lát ngói xanh cũng không có bao nhiêu. Trong ấn tượng của cô, chỉ có cửa hàng bách hóa thì trông tương đối tốt hơn một chút, còn ở Thượng Hải thì khác biệt hoàn toàn.
Khó có thể tưởng tượng vài chục năm nữa Thượng Hải sẽ trở thành đô thị càng phồn hoa hơn thế. Đã lâu rồi cô không nhớ về cuộc sống ở thể kỷ 21 của mình nữa, khi vừa bước trên đất Thượng Hải, nó gợi lại ký ức trong lòng của cô, nhất thời khiến cô đứng ngây cả người.
“Xí, đồ nhà quê, chưa từng nhìn thấy thế giới.” Đổng Như Nguyệt khinh thường, cô liếc mắt nhìn Sở Y Nhất, sau đó ngẩng cao đầu đi tới phía trước.
Sở Y Nhất liếc mắt nhìn ông lão, ông lão nhún vai, đừng nhìn, không có cách nào đâu.
Có thể do nhà nào cũng phơi quần áo, những con ngõ cũ ở Thượng Hải có lối đi dài hẹp, lại không có ánh sáng mặt trời khiến chúng trở nên vô cùng tối tăm. Sau khi đi theo ông lão quay mấy vòng, cuối cùng mới dừng lại trước một cánh cửa.
“Bà ngoại, bà ngoại, mở cửa, cháu là Nguyệt Nguyệt đây.” Đổng Như Nguyệt nóng lòng gõ cửa.
Cánh cửa mở ra có tiếng cọt kẹt, nhìn qua vai của Đổng Như Nguyệt, Sở Y Nhất thấy một người phụ nữ xinh đẹp. Tuy trên mặt có dấu vết của thời gian, nhưng vẫn có thể nhìn ra khí chất đoan trang, đây chắc hẳn là chị đẹp mà ông lão nhắc tới: Diệp Uyển Mi.
“Nguyệt Nguyệt.” Diệp Uyển Mi bật cười khi nhìn thấy Đổng Như Nguyệt ở cửa, nắm lấy tay cô và gọi một tiếng.
“Ngô Dụng, cậu đến rồi.” Chị Mỹ Lệ ở phía sau nhìn thấy Ngô Dụng, cũng bước tới phía trước.
“Chị Mỹ Lệ.”
“Làm phiền em phải qua tận đây.” Chị Mỹ Lệ mỉm cười dịu dàng, ánh mắt có chút hối lỗi.
“Không sao đâu chị Mỹ Lệ, người ở quê mà, đúng lúc có thể qua đây ngắm nhìn thế giới.” Sở Y Nhất nhướng mày nhìn Đổng Như Nguyệt trước mặt.
Đổng Như Nguyệt nghe xong, quay đầu trừng mắt nhìn Sở Y Nhất.
Trừng mắt cái gì mà trừng, chính là nói cho cô nghe đấy!
“Được rồi, đừng đứng ở cửa, mọi người vào trong đi.” Diệp Uyển Mi mỉm cười, mời mọi người đi vào trong nhà.
Ơ, bên ngoài trông có vẻ tối tăm, ẩm thấp và tồi tàn, nhưng không ngờ rằng căn phòng lại giống như một cõi riêng, đồ nội thất cũng rất là tinh tế.
“Ngô Dụng, đây là em gái của chị: Diệp Uyển Mi.”
“Uyển Mi, đây là người em trai đã luôn giúp đỡ chị rất nhiều: Ngô Dụng.”
Chị Mỹ Lệ giới thiệu hai người với nhau.
“Xin chào, chị đẹp.” Sở Y Nhất chào hỏi.
“Đồ xu nịnh.” Đổng Như Nguyệt bĩu môi.
“Ha ha, cái tên của cậu khá thú vị.” Lần đầu tiên Diệp Uyển Mi nghe thấy cái tên này.