Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 345

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Đồng chí, tôi mua một vé tàu đi Thượng Hải.” Sở Y Nhất cầm lấy thư giới thiệu, chen chúc đến cửa sổ ở trạm xe lửa, mua một phiếu đi Thượng Hải, dự định tìm ông lão.

“Giường nằm, ghế ngồi, chọn cái nào?” Người soát vé cầm lấy giấy giới thiệu, liếc nhìn một cái rồi mới hỏi.

“Giường nằm, cảm ơn!”

Những người khác đều tay xách nách mang, cũng chỉ có mỗi Sở Y Nhất là xách theo một cái túi nhỏ, cô dễ dàng tìm được vị trí của mình.

Nhưng khi nhìn thấy khăn trải giường ố vàng trên giường nằm, cô thấy hơi chán ghét. Nhân lúc không có ai chú ý, cô lấy khăn trải giường mới và chăn nhỏ từ hệ thống trang trại, như vậy là xong.

Cô dọn giường một lần nữa, vỗ tay vui vẻ và định ngồi lên đó nghỉ ngơi.

“Đồng chí, chúng ta đổi chỗ cho nhau đi.” Một người phụ nữ trẻ tuổi đi tới, nhìn về phía giường của Sở Y Nhất, thẳng thắn đưa ra quyết định.

Sở Y Nhất nhướng mày, không thèm nhìn cô ta dù chỉ một lần. Dựa vào cái gì chứ, mình vừa mới dọn giường xong mà!

Sau đó cô ngồi lên, tháo giày và cất đi, cả người đều nằm gọn trên chiếc giường nằm.

“Này cô, tôi đã bảo cô đổi chỗ cho cô rồi, sao cô còn ngồi ở chỗ đó?” Người phụ nữ nhìn như Sở Y Nhất đang ngồi vào chỗ của mình.

“Cô đang nói chuyện với tôi?” Sở Y Nhất chỉ vào chính mình, hỏi với giọng nghi ngờ.

“ Đúng thế.”

“ Tôi có biết cô không?”

“Không biết!”

“Vậy thì tại sao tôi phải nghe lời cô, cô bảo tôi đổi là tôi phải đổi à? Tự tôi vừa mới thay tấm trải giường sạch sẽ, tại sao tôi phải đổi với cô! Thật là buồn cười!”

“Tại sao cô không biết vui vẻ giúp đỡ người khác vậy, người khác muốn đổi chỗ với cô chắc chắn là có nguyên do rồi.”

“Nguyên do của cô không liên quan gì đến tôi!” Sở Y Nhất mặc kệ cô ta, cô cất đồ đạc, đắp chăn nhỏ lên người mình và chuẩn bị đi ngủ. Thật ra hôm nay cô dạy khá sớm!

Cô chào quản gia nhỏ, kéo chăn lên đầu, không thèm để ý đến người phụ nữ muốn đổi chỗ ngồi với mình nữa.

Người phụ nữ dậm chân tức giận, cô ta không còn cách nào khác, đành quay lại chỗ ngồi và thu dọn đồ đạc.

Nhưng Sở Y Nhất đã đánh giá quá thấp mức độ ồn ào trong phòng xe. Mặc dù nằm trên giường, nhưng cô không tài nào ngủ được, trong đầu lại nghĩ đến những gì Đường Cường đã nói với mình.

Ông lão tìm thấy chị Mỹ Lệ ở Thượng Hải, chị ấy sống ở nhà người chị em đã cùng nhau lớn lên cùng với chị ấy từ khi còn nhỏ. Vốn dĩ đều là gia đình có dòng dõi học vấn, khá là giàu có, nhưng không ngờ rằng lại rất khó khăn trong việc sinh tồn.

Người chị em kia của là người thân duy nhất của chị Mỹ Lệ, hai chị em sống chung với nhau, cùng nhau ôn lại kỷ niệm cũng rất là thoải mái. Nhưng gần đây không biết tại sao toàn bộ môi trường ở Thượng Hải khiến người khác cảm thấy căng thẳng, người chị em của chị Mỹ Lệ có một số món đồ trong tay, dần dần bọn họ sắp không thể nào giấu được nữa, nhưng cũng không tiện ra tay. Ông lão không có cách để khiến những món đồ này được xuất ra khỏi Thượng Hải một cách bình yên, chỉ đành bảo Sở Y Nhất qua đây một chuyến.

Khi ở trong xã, cảm giác không rõ ràng lắm, lẽ nào một thành phố lớn như Thượng Hải đây đã thật sự “ thay đổi” rồi?

Chị Mỹ Lệ và người chị em của chị ấy cũng chỉ là một phần nhỏ trong hàng ngàn hàng vạn người, rốt cuộc là thứ gì? Là thứ gì khiến bọn họ phải hao tâm tổn sức để bảo tồn nó? Còn bản thân cô, sao có thể phụ lòng mong đời của mọi người đây!

“Nhân viên phục vụ, mau đưa cho tôi bộ mền mới để tôi thay, ngủ trên này khiến tôi ngứa hết cả người!” Người phụ nữ đối diện Sở Y Nhất gọi nhân viên phục vụ đến, lần này là muốn đổi bộ mền mới.

“Xin lỗi cô, chúng tôi không có dư bộ mền mới.” Tố chất của nhân viên phục vụ rất tốt, dù bị hỏi như vậy nhưng cũng không cảm thấy phiền.

“Vậy thì tại sao cô ấy lại có?” Nói xong, cô chỉ vào Sở Y Nhất.

“Chuyện này tôi không rõ, có lẽ cô nên hỏi người đó.” Nhân viên phục vụ nói xong thì bỏ đi.

“Không cần hỏi, là tôi tự mang theo đấy.” Sở Y Nhất nhìn điệu bộ của cô gái kia, cô tốt bụng nói với cô ta.

Người phụ nữ mím môi, không nói gì nữa.

Tại nhà ga, Sở Y Nhất cũng không quên tìm cơ hội thay trang phục.

“Ngô Dụng, bên này, bên này.” Ông lão vẫy cánh tay với Sở Y Nhất.

“Chú, rốt cuộc có chuyện gì, sao còn phải bắt cháu qua đây?” Nhìn thấy ông lão, Sở Y Nhất càng khẩn trương muốn biết rốt cuộc là chuyện gì.

“Đến rồi thì cậu biết thôi.” Ánh mắt của ông lão nhìn ra phía sau, nói một cách lơ đãng.

“Vậy đi thôi.” Sở Y Nhất quay đầu lại nhìn, nhưng không thấy gì.

“Chờ một chút, tôi còn phải đi đón một người khác.” Vừa nói, ánh mắt của ông lão vẫn dán chặt vào phía sau. Sau đó âm thầm giơ bảng hiệu.

Trên đó ghi là “Đổng Như Nguyệt”.

“Đây là ai?” Sở Y Nhất tò mò hỏi.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 345