Ung thư? Bầu trời quang đãng? Khi nghe những lời này, trong lòng của Cố Hướng Đông cảm thấy hơi khó chịu. Cô vợ nhỏ của anh không phải là bệnh ung thư, ngược lại, xét từ khía cạnh nào đó, đó là sự tiện lợi cho đông đảo mọi người. Mục đích ban đầu của cô vợ nhỏ không phải là để kiếm tiền, bằng không thì những vật tư trong tay của cô vợ nhỏ sẽ không bị ép giá ở chợ đen mà sẽ được bán với giá rất cao so với hiện tại.
Còn về La Đại Dũng, Cố Hướng Đông cũng có thể hiểu được. Vốn dĩ trong số những người được thăng cấp trở thành phó cục trưởng, tư cách của La Đại Dũng không phải là viên cảnh sát lão luyện, thành tích cũng không quá nổi bật. Không biết cấp trên nghĩ như thế nào, cuối cùng lại quyết định chọn La Đại Dũng. Có lẽ anh ta muốn lập thành tích nên chặng họng của người dân, chuyện này cũng có thể hiểu được, tuy nhiên Cố Hướng Đông hi vọng anh ta không nên vì quá mong muốn thành công mà đi sai đường.
Mặc dù chuyện xảy ra tối hôm qua không ảnh hưởng nhiều đến Sở Y Nhất, nhưng gần đây cô vẫn cảm thấy mình hơi bất cẩn, vì vậy cô đã đưa Tiểu Bảo đến nhà Hà Thúy Lan, còn cô ra ngoài tìm Đường Cường.
“Anh, tối hôm qua ngoại trừ những món đồ mà chúng ta không kịp mang theo, những người anh em thuộc hạ của anh không sao chứ?”
“Ừ, anh đã kêu người đi đếm, tất cả bọn họ đều không bị bắt đi. Chủ yếu là tình hình lúc đó khá hỗn loạn, bọn họ cũng không quản được nhiều như vậy nên chỉ bắt theo kiểu cho có lệ, hoặc có lẽ bọn họ muốn cướp đống vật tư kia của chúng ta!” Đường Cường chế nhạo.
“Vậy anh quay lại lần nữa xem sao, liệu có thể thống kê những món hàng đó không, tìm cơ hội kiểm chứng một chút, coi thử rốt cuộc là chuyện gì?” Sở Y Nhất biết ý của Đường Cường, cô muốn tự mình tìm hiểu, sau này nếu như có chuyện gì cũng dễ đối phó.
“Cái này được, anh đều có ghi chép lại mỗi lần hàng xuất khỏi kho, anh chỉ cần hỏi những người cấp dưới rằng ngày hôm đó bán được gì rồi, sau đó đối chứng một chút là có thể báo cáo con số cho em.” Đừng tưởng Đường Cường trông thô kệch mà nghĩ rằng anh làm việc sơ sài, thật ra tính cách của anh khá là tỉ mỉ.
“Được.”
“Em gái à, chỉ là có một số người bán lẻ tuổi tác hơi cao, lần này có khả năng có vài người không tránh được và bị dẫn đi vào đồn, không biết bọn họ sẽ ra sao đây?” Đường Cường có chút không nỡ, những người bán lẻ đều là những người có điều kiện gia đình khá vất vả, không còn cách nào nên mới cầm một chút đồ vật đáng giá đến chợ đen thử vận may, đổi ít tiền hoặc lương thực gì đó để duy trì kế sinh nhai, Lần này cũng do sự sai sót của anh, trước khi mọi chuyện xảy ra không hề có một chút động tĩnh gì, điều này khiến Đường Cường cảm thấy rất tự trách.
Sở Y Nhất nhất thời cũng không biết phải làm sao.
“Có gì quay về, em sẽ nghe ngóng một chút tình hình, có thể giúp được thì chắc chắn sẽ giúp, nhưng nếu như có liên quan đến Cố Hướng Đông…”
“Điều này thì hiển nhiên là anh biết, có thể lấy được một chút thông tin cũng được, chuyện sau đó thì đành phải coi năng lực của chúng ta thôi, cố gắng mà làm, đây cũng là tâm nguyện của anh.”
“Được, em biết rồi. Vậy mấy ngày nay không nên mở cửa chợ đen, đợi giai đoạn này qua rồi hãy nói.” Sở Y Nhất cau mày, chợ đen là một miếng bánh thơm ngon, có thể trước đây Cố Hướng Đông bảo vệ theo kiểu nửa muốn nửa không, cho nên mới không có ai tìm bọn họ để kiếm chuyện. Bằng không, ai lại không muốn nhúng tay vào miếng bánh này, tạo một chút thành tích chứ?
“Được, anh sẽ thông báo với mọi người, bảo bọn họ gần đây nên tiết chế lại một chút.”
“Anh à, dạo này anh cũng cần phải chú ý một chút, em sợ có người sẽ tính kế với anh. Em đi qua đó, suy cho cùng không cần phải dùng thân phận của em, nhưng anh thì khác, hoặc nên nói là, anh cần dẫn theo chị dâu và con đổi chỗ ở.” Sở Y Nhất nói với giọng áy náy xin lỗi.
“Em yên tâm đi, em đừng bận tâm chỗ anh, tự anh có thể giải quyết được.”
Sở Y Nhất đi ra khỏi chỗ của Đường Cường, cô nhận ra trước đây mình đã suy nghĩ quá đơn giản. Cứ nghĩ những gì mình làm đều không sai, là đang gián tiếp giúp đỡ người khác, lại còn từng tranh cãi với Cố Hướng Đông vì chuyện này. Nhưng bây giờ khi nhìn lại, chắc chắn Cố Hướng Đông cũng đã chịu không ít những áp lực trong âm thầm, có như vậy mới khiến cho cô và Đường Cường có thể biến chợ đen trở nên nổi bật.
Xu hướng chung của cô là luôn an ủi người khác, nhưng bây giờ khi nhìn lại, bản thân cô không giống như vậy. Bởi vì cô có hệ thống trang trại, biết những chuyện mà người khác không biết, chính vì vậy mà cô đã quá đắc ý mà quên mất. Thực ra nếu không có người bảo vệ, e là cô cũng không biết mình bị người khác c.h.é.m bao nhiêu lần, còn tưởng rằng mình lúc nào cũng thành công và chưa một lần thất bại.
Hầy…