Sở Y Nhất thở dài một hơi, sau này cần phải khiêm tốn một chút, không được tạo thêm phiền phức cho Cố Hướng Đông nữa.
Hơn nữa, về sau Cố Hướng Đông chắc chắn sẽ càng bận rộn hơn. Mặc dù trong lòng cô không hi vọng anh bận rộn vì chuyện này, nhưng ở địa vị của Cố Hướng Đông, hoàn toàn không còn lựa chọn nào khác.
Cố Hướng Đông vội vã trở về nhà sau khi tan sở, trên bàn đã bày rất nhiều món ăn nhưng lại không nhìn thấy cô vợ nhỏ đâu, anh đoán chắc vẫn còn đang bận rộn.
“Bố, bố đã về rồi.” Tiểu Bảo chạy tới, ngước nhìn Cố Hướng Đông cao lớn.
“ Đúng vậy, Tiểu Bảo của chúng ta hôm nay có ngoan không?” Vừa nói, anh vừa cúi xuống ôm Tiểu Bảo lên.
“Ngoan ạ, mẹ bảo con ăn một cục kẹo thì con chỉ ăn một cục mà thôi, không có ăn nhiều.” Sở Y Nhất thấy răng của Tiểu Bảo có vết sâu nên hạn chế cho cậu ăn kẹo, may mà. Tiểu Bảo cũng vâng lời.
“Thế thì ngoan quá, như vậy Tiểu Bảo của chúng ta sau này sẽ có một hàm răng rất đẹp.”
“Bố, hôm nay em có tâm sự gì ạ?” Tiểu Bảo thì thầm vào tai Cố Hướng Đông.
“Ồ? Có tâm sự gì? Làm sao Tiểu Bảo biết được?” Cố Hướng Đông nhìn cô vợ nhỏ vẫn đang bận rộn trong bếp, anh trêu chọc Tiểu Bảo.
“Hôm nay mẹ không ăn nhiều đồ ăn vặt. Bình thường lúc nào miệng của mẹ cũng hoạt động không ngừng, nhưng mà bố xem kìa, vẫn còn chừa lại rất nhiều.” Tiểu Bảo nói, chỉ vào chiếc đĩa nhỏ có đồ ăn nhẹ trên bàn.
Khụ, Cố Hướng Đông không biết nên nói như thế nào, cô vợ nhỏ là người như thế nào trong mắt của Tiểu Bảo vậy?
“Xem ra là có tâm sự…”
“Ai có tâm sự? Có phải hai bố con đang nói xấu mẹ không?” Sở Y Nhất bưng đĩa thức ăn cuối cùng ra, cô nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ đang ghé sát gần nhau và xì xào.
“Không có, không có, tại sao bố con anh có thể nói xấu em chứ, tuyệt đối không, đúng chứ Tiểu Bảo?”
“Vâng ạ.” Tiểu Bảo gật gật đầu, gật đến nỗi Sở Y Nhất sợ thằng bé tự làm mình chóng mặt.
“Được rồi được rồi, chúng ta ăn cơm trước đi, nếu không một hồi sẽ không ngon.”
“Vợ, em bảo Đường Cường xem coi có tay chân cấp dưới nào của anh ấy bị dẫn đi không? Dù như thế nào đi nữa, cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý.” Cố Hướng Đông cũng có giới hạn của riêng mình, có một vài thứ không thể nói ra, cô vợ nhỏ cũng không ngoại lệ, anh chỉ có thể nhắc khéo một chút mà thôi.
“Sáng nay em có đi gặp anh ấy, anh ấy đã kiểm tra rồi, không có người anh em nào bị dẫn đi cả. Em cũng đã giao việc cho anh ấy, mấy ngày nay sẽ không mở cửa chợ nữa.” Sở Y Nhất dừng lại, “Cố Hướng Đông, có phải trước đó vì chuyện của em mà anh đã chịu áp lực rất lớn?”
“Ừ?”
“Em biết em làm những chuyện này, những người có mắt nhìn đều sẽ ngắm vào, dù gì chợ đen cũng là nơi dễ tạo ra thành tích nhất mà, em…”
“Vợ, suy nghĩ của mỗi người khác nhau, còn phải xem điều gì mới là điều quan trọng nhất đối với người đó. Thân là cảnh sát, anh cũng đâu thể nào toàn năng, có một vài chuyện có thể làm được nhưng cũng có một vài chuyện không đủ khả năng, chứ không phải nhất định phải như vậy!” Tiểu Bảo nói cô vợ nhỏ của anh có tâm sự, xem ra cả nửa ngày ở nhà là vì đang suy nghĩ đến những chuyện này.
“Không mở nữa thì thôi, em cứ làm hết sức là được. Sau này cũng không cần phải phiền lòng nhiều đến thế, cứ ăn rồi uống, không cần phải nghĩ niều, vui vẻ là được!”
“Mẹ, Tiểu Bảo sẽ ăn và uống cùng với mẹ.” Tiểu Bảo vùi đầu vào ăn cơm nhưng vẫn phối hợp với bố, nói thêm một câu.
Tâm trạng ban đầu của Sở Y Nhất rất tệ nhưng nhìn dáng vẻ của Tiểu Bảo, cô vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa buồn cười, nhất thời tâm trạng không tốt cũng tiêu tan rất nhiều.
“Này, đây là do ai làm vậy? Hái rau của nhà chúng tôi cũng không nói một tiếng, xem đi, những bó rau ở chỗ đất khác của tôi đã bị te tua cả rồi, kiểu người gì thế này!” Sau buổi chiều, Hà Thúy Lan đi đến ruộng rau của mình, mới đến thì thấy rau trong hai mảnh ruộng bị nhổ đi một bó. Chỗ rau bị nhổ đi đó thê thảm khỏi phải nói, trông cứ như mới bị chó cắn, cô giận run cả người, cái loại khốn nạn gì thế này, lòng dạ cũng thật là xấu xa. Ăn thì cứ ăn, lại còn đạp hư hết những bó rau khác.
Sở Y Nhất cũng nghe thấy giọng của Hà Thúy Lan, cô ở trên lầu vươn đầu ra xem một lát. Thật là, không dễ gì mới có thể trồng được một ít rau củ, bọn họ còn chưa ăn, người khác thì hay rồi, coi mình như người trong cuộc, thích làm gì thì làm?
Sở Y Nhất mở cửa ra, cô định xuống xem sao. Có lẽ là theo phản xạ có điều kiện, nhìn thấy gốc rau trước cửa nhà La Đại Dũng đối diện, Sở Y Nhất bất giác nhìn thêm lần nữa, cô lắc đầu, trong lòng nghĩ rằng chắc không phải vậy đâu nhỉ?