Các chị dâu trong khu nhà ở gần như đền đến xem, mọi người đều bày tỏ rằng không phải do bọn họ hái!
Hà Thúy Lan nhìn một cái, không thể nào lại là người ở ngoài khu nhà ở được, phải không?
“Ồn áo cái gì vậy, không phải chỉ nhỏ một ít rau củ của gia đình mấy người sao, thật là keo kiệt! Không phải tôi cố ý, tôi tưởng đây là đất của con trai tôi nên mới đi tới nhổ một cái. Hơn nữa, cái loại rau mà cô trồng, thực sự ăn không ngon chút nào!” Ngay lúc mọi người đang bàn tán xôn xao thì có một bà cụ bước ra khỏi khu nhà ở, đôi chân nhỏ nhắn, mái tóc bạc phơ, bước đi run lẩy bẩy. Nhìn điệu bộ của bà cụ, mọi người đều lo lắng bà ấy sẽ té ngã chỉ trong một giây sau.
Người này là ai đây? Mọi người đều nhìn bà cụ, không ai quen biết với bà ấy, ai ai cũng dùng ánh mắt nghi ngờ để hỏi nhau.
Không biết, mọi người đều lắc đầu.
“Này, bà cụ, rau tôi trồng là để cho mấy người ăn à? Lại còn nói không ngon, tôi kêu bà ăn sao, đạt được lợi ích mà còn bày ra vẻ thiệt thòi. Cũng đúng lúc đấy, không ngon thì bà trả lại cho tôi đi.” Hà Thúy Lan nghe ngữ điệu trong lời nói của bà cụ, cô càng thấy tức giận hơn nữa, bà cụ nhà ai mà sao lại kiêu căng như vậy?
“Đã ăn rồi thì lại sao trả lại cho cô, chẳng phải chỗ đất đó của cô vẫn còn hay sao, tìm thêm là được chứ gì. Tính khí của tuổi trẻ bây giờ lớn thật đấy, lại dám tính toán chi li với một cụ bà như tôi đây, nếu bị truyên ra ngoài đi nữa tôi cũng không sợ bị người ta cười. Tuổi tác của tôi đã cao, nếu chọc tôi tức giận và xảy ra chuyện gì, cô có thể gánh nổi trách nhiệm đó không?” Bà cụ hừng hực khí thế bước tới trước mặt Hà Thúy Lan vài bước. Có gan thì nói mình lần nữa xem sao, mình sẽ lập tức ngã ra cho biết mặt.
Hà Thúy Lan tức giận đến mức không nói nên lời. Với tuổi tác lớn thế này, cô thật sự lo sợ sẽ chọc giận bà ấy đến mức xảy ra chuyện không hay. Tuy nhiên, thái độ của bà ấy khiến tâm trạng cô vô cùng khó chịu!
“Này bà cụ, không biết con trai của bà là người nào nhỉ?” Sở Y Nhất nhìn bà cụ, trước đây cô chưa bao giờ gặp qua, e là chỉ mới vừa đến cách đây không lâu.
“Con trai tôi là La Đại Dũng, Phó Cục trưởng, con dâu của tôi là công nhân trong nhà máy chế biến thịt. Các người đều không có tư cách để đến đó, chỉ con dâu tôi được, mấy người có biết đó là nơi nào không? Ngày nào cũng có thể ăn thịt, mấy người thì làm gì tưởng tượng ra được!” Vẻ mặt của bà cụ rất kiêu ngạo, xem đi, con trai và con dâu tôi đều có bản lĩnh, tôi muốn xem thử mấy người dám làm gì tôi. Chẳng phải chỉ là mấy bó rau thôi sao, sau này tôi muốn ăn cái gì đều có thể đi nhổ, mấy người có thể làm gì được tôi?
Mọi người chợt nhận ra đó là mẹ của La Đại Dũng, Tống Hồng Quyên đến làm việc trong nhà máy chế biến thịt, con của bọn họ không ai trông, e rằng bà cụ này qua đây là để chăm sóc cho cháu mình.
Nhưng nếu như bà ấy chăm sóc cháu mình thì kệ bà ấy chứ, cũng đâu thể nào không biết nói lí lẽ đến như vậy
“Bà cụ à, bà đã nói sai rồi. Cô gái đang ở trước mặt bà đây, chồng cô ấy là cục trưởng. Ngoài ra, công việc trong nhà máy chế biến thịt mà con dâu của bà đang làm đó, cũng bởi vì cô gái này không cần nữa nên con dâu bà mới có thể vô làm, bằng không làm gì tới lượt của con dâu bà.” Hà Thúy Lan không ưa được thái độ “chỉ mình ta ” của bà cụ, cô nhịn không được nên nói ra những lời khiêu khích.
“Cái gì mà không cần nữa, còn chưa biết có phải gây ra chuyện gì nên bị người ta đuổi hay không, hừ!”
“Được, đừng nói mấy câu vô nghĩa đó nữa. Bà cụ, bà đã nhổ 10 bó rau của gia đình tôi và chị Thúy Lan, bây giờ bà chọn đi, trả tiền để mua lại hay chúng tôi qua đất của bà để hái đây?” Sở Y Nhất thực sự không muốn nói chuyện vòng vo với bà cụ này, tốt nhất nên vào thẳng vấn đề chính.
“ Tôi khôg có tiền, rau ở khu đất của nhà chúng tôi vẫn còn rất nhỏ, không thể ăn được!” Nói đi nói lại cũng chỉ có một ý, muốn tiền thì không có, muốn đồ cũng không có nốt.
“Ôi, bà cụ à, vừa nãy không phải bà nói không biết đất của nhà mình ở đâu hay sao, giờ sao lại biết rau ở đất nhà mình còn chưa phát triển, chưa thể ăn được vậy?” Sở Y Nhất vừa nói ra, mọi người đều bật cười.
Bà cụ cảm thấy hơi mất tự nhiên.
“Không sao, chúng tôi có thời gian, đợi khi nào đám rau củ đó phát triển rồi, chúng tôi hiển nhiên sẽ nhổ về, bà không có ý kiến chứ?”
Bà cụ nhìn bộ dạng không được như ý thì dây dưa không bỏ của Sở Y Nhất, không còn cách nào khác, đành phải miễn cưỡng nói vài câu rồi bỏ về.