La Đại Dũng nhíu mày sâu hơn sau khi nghe những lời nói của Tống Hồng Quyên.
“Em có ý gì đây, mẹ anh có thể gạt anh sao. Anh biết tâm tư của em, từ lúc gả qua cho anh, em đã không ưa gì người nhà của anh. Lần nào về quê cũng phải ba mời bốn thúc mới chịu đi, về tới nơi cũng kén cá chọn canh. Nhưng lần này thì không giống như vậy, mẹ qua đây là để giúp chúng ta, em có thể kiềm chế cái tính khí đó của mình không!”
Vốn dĩ tâm trạng của La Đại Dũng đã rất phiền muộn vì công việc, không ngờ về đến nhà còn phải xử lý thêm cả mấy chuyện này. Anh không thể nào trút giận lên mẹ già của anh, giờ khi đối mặt với vợ mình, anh không kiềm chế được tính khí của bản thân, mắng chửi xối xả một trận.
Mới đầu, Tống Hồng Quyên không thể tin những lời nói của La Đại Dũng, dần dần, hốc mắt của cô cũng đỏ lên.
“La Đại Dũng, rốt cuộc anh có lương tâm không? Tôi mất bình tĩnh, tôi làm vậy là vì ai? Chẳng phải đều vì cái gia đình này sao? Vì anh, vì con? Lẽ nào tôi chỉ vì bản thân tôi?
...
Vừa nãy, bà cụ nhìn thấy con trai mình xông thẳng vào phòng để tìm con dâu, trong lòng bà cảm thấy rất đắc ý, bây giờ nhìn thấy hai đứa nó cãi nhau không vui, bà cũng bắt đầu đứng ngồi không yên!
Tất cả đều là cô gái đáng c.h.ế.t kia, nếu không phải cô ta thì hôm nay đâu có chuyện như thế này, hại cho hai đứa nó gà chó không yên.
Thay vì ngẫm lại bản thân, bà cụ lại đổ lỗi cho lên đầu người khác. Sau đó bà cụ tức giận mở cửa chạy đến nhà của Cố Hướng Đông.
“Rầm, rầm.” Tiếng gõ cửa rất mạnh.
“Con nhỏ c.h.ế.t tiệt, mau ra đây. Đều là lỗi của cô, hại con trai và con dâu tôi cãi nhau, cô mau ra đây cho tôi, đừng hòng mà yên lòng với tôi!”
Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất đang ở bên trong, bọn họ không tài nào hiểu nổi, gia đình bọn họ cãi nhau thì có liên quan gì đến Sở Y Nhất?
“Này bà, có phải chỗ này của bà có vấn đề không?” Sở Y Nhất tức giận xông ra mở cửa, cô nhìn bà cụ và chỉ vào đầu của mình, “Con trai và con dâu của mình cãi nhau, sao bà không ngăn cản bọn họ đi, mắc gì tìm đến nhà của chúng tôi. Ngoại trừ việc đầu óc có vấn đề, tôi thật sự không tìm được lời giải thích nào khác!”
Nhìn thấy Sở Y Nhất tức giận mở cửa, bà cụ vẫn chưa kịp phản ứng lại. Bây giờ, khi nghe Sở Y Nhất nói đầu óc của mình có vấn đề, như mèo bị giẫm đuôi, lại bắt đầu nhảy dựng lên.
“Cái con nhỏ c.h.ế.t tiệt, có hiểu thể nào là kính già yêu trẻ không vậy. Tao là bà cụ lớn tuổi, vậy mà mày lại nói đầu óc tao có vấn đề?” Bà cụ nói xong định xông lên kéo Sở Y Nhất.
Cố Hướng Đông bước ra từ phía sau cô vợ nhỏ, anh vương tay ra chắn bà cụ lại.
“La Đại Dũng!”
La Đại Dũng và Tống Hồng Quyên đang cãi nhau thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói giận dữ gọi tên mình, anh sững sờ một lúc rồi bỏ Tống Hồng Quyên và chạy ra ngoài.
Vừa bước ra ngoài, anh nhìn thấy mẹ mình đang mắng chửi người ta.
“Mày gọi con trai tao làm cái gì, chính là con vợ khốn kiếp của mày cứ bám mãi một chuyện nhỏ không buông, hại hai vợ chồng bọn nó cãi nhau. Mày nói đi con nhỏ c.h.ế.t tiệt kia, mày định muốn thế nào…”
“Này bà cụ, bà làm sai mà không dám thừa nhận à, ngay cả trẻ con cũng biết làm sai thì nên sửa đổi. Bà nhổ rau của gia đình chúng tôi, tôi nói đợi khi rau của mấy người phát triển thì tôi đến lấy về, có vấn đề gì không? Hay là bà cố ý hái của chúng tôi và không muốn trả lại?”
“Con nhỏ c.h.ế.t tiệt, tao hái mấy bó rau bên nhà mày thì sao …”
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?” La Đại Dũng vội vàng chạy tới kéo mẹ của mình lại, ngăn không cho bà lại xông lên.
“Thực xin lỗi Cục trưởng Cố, chị dâu. Mẹ tôi tuổi đã lớn, mong hai người đừng tính toán với bà ấy.”
“Phó Cục trưởng La, hiện giờ không phải chúng tôi đang tính toán với mấy người. Chúng tôi đang ngồi yên trong nhà, tự nhiên bị người khác tới trước cửa chỉ vào mũi và mắng chửi, rốt cuộc là ai đang tính toán với ai đây?”
“Phải, phải …” Từ trước tới giờ, La Đại Dũng chưa từng bị một người phụ nữ nào trỉ chích mình một cách không nể mặt nể mũi như vậy.
“Mày là cái thá gì chứ, dựa vào cái gì mà nói con trai tao, tao nói cho mày biết …”
“Mẹ, mẹ có thể ngừng được không? Đừng có gây chuyện cho con nữa. Đây không phải quê nhà, không phải cứ lớn tiếng là có lý!” Sắc mặt của La Đại Dũng lạnh lùng hẳn, anh dạy bảo mẹ mình.
La Đại Dũng không cầu xin người nhà của mình giúp đỡ quá lớn lao, nhưng ít nhất cũng đừng cản trở anh! Anh và Tống Hồng Quyên cãi nhau, nhưng trong lòng anh cũng biết mẹ mình là người như thế nào. Hơn nữa, một cái bạt tai không thể nào phát ra âm thanh, làm sao đó là chuyện của một mình Tống Hồng Quyên được? Bây giờ không ngờ còn trực tiếp tới quấy rầy Sở Y Nhất, khoan hãy nói bọn họ không có lý, kể cả có lý đi nữa cũng không thể nào được làm chuyện này.