Bà cụ ngập ngừng nhìn đứa con trai của mình đang im lặng cúi đầu, còn Sở Y Nhất thì nhàn nhã nhìn bọn họ, cô không hề có một chút sự đồng tình nào.
“Chị dâu, thực sự rất xin lỗi. Chị xem thử mẹ tôi đã nhổ bao nhiêu rau củ ở đất của anh chị, chúng tôi sẽ lập tức bồi thường.”
“Được, trước đây cũng đã nói rõ rồi. Tôi chỉ hi vọng mình sẽ không gặp lại chuyện tương tự như vậy nữa, cảm giác thật chẳng ra làm sao khi bị người khác tìm tới tận cửa và mắng chửi!”
“Chị dâu, yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa…” La Đại Dũng trả lời với vẻ mặt hơi xấu hổ.
“Kiểu người gì vậy? Cứ lớn tuổi thì muốn gì phải được đó hay sao? Nơi nay là nhà của bọn họ à!” Hai người cùng nhau trở về nhà, Sở Y Nhất vẫn tức giận, “Cố Hướng Đông, nếu so sánh hai bên, mẹ của chúng ta thật sự là một người rất thấu tình đạt lý!”
Cố Hướng Đông mỉm cười, anh cũng rất vui vì cô vợ nhỏ có thể hòa thuận với mẹ của mình.
Kể từ sau chuyện đó, mỗi khi Tống Hồng Quyên và bà cụ gặp lại Sở Y Nhất, bọn họ đều không nói một lời, như thể không nhìn thấy Sở Y Nhất vậy. Sở Y Nhất cũng không quan tâm, suy cho cùng cô và bọn họ cung không có quan hệ tốt đẹp gì, làm như vậy trái lại càng khiến cô cảm thấy thoải mái hơn, chỉ cần bọn họ đừng qua kiếm chuyện với cô là được.
“Y Nhất, em có nghe chưa. Mùa thu này, những đứa trẻ phù hợp độ tuổi ở đây có thể đi học rồi đấy.” Hà Thúy Lan vừa may vá vừa trò chuyện với Sở Y Nhất.
“Hả? Thật à, ở đâu vậy chị? Có cách xa chỗ của chúng ta không?” Bọn trẻ có thể đi học là tốt rồi. Trước đây cũng có trường học nhưng xa quá, bọn trẻ đi lại không tiện. Giống như Đại Tráng và Tiểu Tráng, bọn trẻ cũng đã đến tuổi phải đi học, nhưng vì vấn đề khoảng cách nên tạm thời vẫn chưa được đưa đi học. Nếu như có một ngôi trường ở gần đây và giải quyết được vấn đề này vậy thì quá tốt.
“Cách chỗ chúng ta hai ngã tư, có thể em đã không chú ý. Đến thu là bên đó bắt đầu nhận học sinh, tới lúc ấy chị sẽ để hai thằng nhóc nhà chị dẫn theo Tiểu Bảo, cũng coi như có người trông coi.” Hà Thúy Lan mỉm cười nói.
“Em thấy ổn đấy.”
Hai người bọn họ đang trò chuyện thì bà cụ ở lầu trên đi xuống, trong tay cầm một miếng thịt, vừa đi vừa nói: “Ôi trời, cái nhà máy chế biến thịt chỗ Hồng Quyên làm cũng thật là, cứ cách hai ba ngày lại phát thịt, sắp ăn đến ngán luôn rồi, hầy…”
Lại còn liếc mắt nhìn Sở Y Nhất và Hà Ngọc Lan đang trò chuyện ở bên kia.
Hai người liếc nhìn nhau, Sở Y Nhất bĩu môi, chỉ có hai miếng thịt thì đắc ý cái gì chứ!
“Ôi trời bà ơi, gia đình của bà nhiều người như vậy mà đã ăn ngán rồi sao. Chẳng trách chỉ có hai miếng thịt mà ăn cũng không hết.” Hà Thúy Lan nói xong rồi tự cười, thiệt tình, năm nay còn có người bảo bản thân ăn thịt đến ngán ư, ai mà tin được!
“Gia đình như mấy người chắc ăn chẳng được bao nhiêu lần thịt trong một năm, còn chúng tôi thì thường xuyên ăn, ăn đến mức không muốn ăn nữa.” Căn nhà của bà cụ cũng có nước để rửa đồ, thế nhưng bà ấy cứ một mực muốn xuống dưới để làm, chẳng phải là để khoe khoang hay sao, cho nên mới mạnh miệng đến thế.
Sở Y Nhất thở dài: “Chị dâu, không nhắc đến thịt khéo em quên mất, trong nhà em vẫn còn rất nhiều thịt, để em đi lấy cho chị một ít. Thời tiết nóng thế này, nhà em thì chỉ có bấy nhiêu người, ăn không hết thì lãng phí vô cùng.”
Nói xong, Sở Y Nhất thật sự đi lên lầu, sau đó cô lấy ra hai ba cân thịt ba chỉ từ hệ thống trang trại. Dạo này chợ đen không mở cửa, trong hệ thống trang trại của cô trữ không ít đồ.
Hà Thúy Lan không ngờ Sở Y Nhất thật sự xách miếng thịt xuống dưới chỗ của mình, đã thế còn không ít. Đôi mắt của bà cụ mở to, miếng thịt to như vậy, so với miếng thịt chút éc trong tay của mình, bà lập tức cảm thấy không đủ.
“Đây, chị dâu, tối nay chị làm đồ ăn cho bọn trẻ đi. Ôi, gia đình của Phó Cục trưởng La ăn ngán rồi, thật là đáng tiếc, bằng không em cũng muốn lấy một ít cho bọn họ. Bây giờ có vẻ thịt của bọn họ không còn khan hiếm nữa.”
Bà cụ mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói gì cả, trực tiếp xách đồ đi lên lầu.
Hà Thúy Lan bật cười: “Em coi em kìa, sao mà giống một đứa con nít thế, mau cầm về đi.”
“Ai nói em muốn cầm về, trong nhà em vẫn còn, cho chị đó, tối làm thêm đồ ăn.” Hà Thúy Lan không nhận, Sở Y Nhất trực tiếp xách vào trong nhà của Hà Thúy Lan.
“Trời nóng quá, để lại không được lâu, lần sau em bớt mua đi.”
“À, em biết rồi.”
Buổi tối khi trở về nhà, Sở Y Nhất đã làm món thịt kho tàu, cô cố ý mở cửa lớn và cả cửa sổ, để mùi thịt bay về phía nhà đối diện. Bà cụ tức đến mức nuốt không trôi miếng cơm, con nhỏ c.h.ế.t tiệt đó thật lòng muốn mình thêm tức nghẹn mà.