“Mẹ, sao mẹ không ăn gì vậy, cơ thể mẹ không khỏe à?” La Đại Dũng thấy đôi đũa của mẹ mình chẳng động đậy mấy lần, anh tưởng mẹ mình bị sao, nên vươn tay ra gấp miếng thịt bỏ vào trong chén của bà cụ.
“Ăn cái gì mà ăn, hết đông này chỉ có mấy miếng thịt, mẹ không ăn.” Sau đó bà tức giận bỏ miếng thịt vào lại bát của La Đại Dũng.
Tống Hồng Quyên nhìn mẹ chồng như thế này, không biết lại là cái gì đã chọc giận đến bà ấy, nhưng tốt nhất là im lặng và ăn cơm của mình.
Nhìn thấy Tống Hồng Quyên gấp miếng thịt, bà cụ nhìn chằm chằm vào cô và hừ một tiếng.
“Sau này nếu chỉ có hai miếng thịt thì đừng cầm về nhà nữa, còn chưa đủ mất mặt hay sao, nhét kẽ răng còn chẳng đủ.” Chỉ một ít thịt như thế này mà còn mặt dày gắp ăn, “Đại Dũng là đàn ông, là trụ cột của gia đình. Bình thường làm việc rất vất vả, nên ăn nhiều thịt một chút, một đứa con gái như con thì ăn thì làm cái gì?”
Tống Hồng Quyên nghe thấy lời của bà cụ, cô muốn bật cười. Dựa vào cái gì mà cô không được ăn, thịt này là do nhà máy bên cô phát mà.
“Mẹ, mẹ nói vậy là có ý gì? Trong nhà máy nhiều người, mỗi người vốn dĩ cũng chỉ được chia có một ít. Thế lần sau nếu như có chia, theo như ý của mẹ, con không cần nữa.”
“Ngoài ra, Đại Dũng có thể ăn, tại sao con lại không thể? Con cũng đi làm, cũng kiếm tiền.”
“Chút tiền đó của con thì làm được cái gì. Trong cái nhà này, không phải chỉ có mỗi Đại Dũng đang gồng gánh hay sao. Chẳng biết thương chồng mình chút nào!” Bà cụ nhìn Tống Hồng Quyên với vẻ mặt chán ghét, thái độ vô cùng bất mãn.
Tống Hồng Quyên mở miệng định nói điều gì đó.
La Đại Dũng đã nhìn thấy, anh nhanh chóng đá cô một cái, lắc lắc đầu..
“Anh đá em làm cái gì vậy? Cơm thì không cho ăn, giờ nói chuyện cũng không được nói?” Tống Hồng Quyên hét vào mặt La Đại Dũng.
“Đừng có hét ầm ĩ với con trai của tôi, thật chẳng ra làm sao!”
Tống Hồng Quyên nhìn La Đại Dũng vùi đầu vào bữa ăn mà không nói gì, cô tức giận đến mức rơi cả đũa, sau đó rời khỏi bàn ăn.
“Nhìn kìa, nhìn đi, đây là người vợ mà con tìm cho mình đó sao. Tính khí cái kiểu gì thế này, có vài câu mà cũng không được nói. Hầy, số tôi khổ quá…” Bà cụ nói rồi bắt đầu lau nước mắt.
La Đại Dũng cau mày: “Mẹ, rốt cuộc tại sao hôm nay mẹ lại nóng nảy vậy?”
“Con nói xem, cái cô Sở Y Nhất ở phía nhà đối diện của chúng ta không đi làm, vậy mà tại sao nhà bọn họ lại giàu có như vậy. Miếng thịt hai ba cân, nói tặng là tặng luôn cho nhà của Hà Thúy Lan, sao có thể mạnh tay đến thế?” Bà cụ tò mò hỏi con trai mình.
Lông mày của La Đại Dũng càng nhíu chặt hơn, lại là Sở Y Nhất, tại sao ở đâu cũng có mặt của Sở Y Nhất?
“Mẹ, đó là chuyện của gia đình người ta, con không biết, mẹ cũng đừng để ý nhiều làm gì.”
“Cũng là vợ như nhau, tại sao vợ con chỉ có thể mang về hai ba miếng thịt thôi vậy, thật là vô dụng!” Bà cụ ngẩng đầu nhìn đứa con dâu của mình đang ở trong phòng, bà bĩu môi ghét bỏ.
Tống Hồng Quyên ngồi trong phòng và nghe thấy lời của bà cụ, cô muốn chạy ra ngoài nói lý lẽ, nhưng chưa kịp mở cửa đã nghe thấy lời nói của La Đại Dũng.
“Mẹ, mẹ cũng thôi được rồi. Mỗi ngày Hồng Quyên cũng vất vả đi làm, lần sau mẹ đừng nói những lời như vậy. Không đủ thịt thì con sẽ đưa cho mẹ tiền để mẹ mua nhiều hơn một chút, mọi người đều ăn với nhau, đừng nói những lời như chỉ cho mỗi con ăn nữa.”
Khóe mắt của Tống Hồng Quyên hơi cay, cô hít sâu một hơi rồi cam chịu trở về phòng, nước mắt lặng lẽ rơi.
La Đại Dũng cũng không còn tâm trạng ăn uống, anh thở dài nhìn căn phòng mà Tống Hồng Quyên đang ở trong, sau đó trực tiếp xoay người bước ra khỏi nhà. Nếu vào trong căn phòng đó thì anh phải an ủi, chi bằng đi đến văn phòng của mình thì hơn.
Lần trước La Đại Dũng không báo cáo với Cố Hướng Đông mà trực tiếp dẫn người đi càn quét chợ đen, kết quả chỉ gom được một số vật tư mà không tóm được người nào quan trọng. Vốn dĩ anh còn muốn tìm cách khác nên đã tìm một người đến phối hợp với mình, không ngờ rằng người đó lại rụt cổ trước. Về sau khi ngẫm nghĩ thật kỹ, anh cảm thấy mình đúng là đã để lại một lỗ hổng rất lớn, sau cùng anh cũng bỏ cuộc, lần đó quả thật anh cũng nhận được một số sự công nhận nhất định.
Nhưng cũng kể từ lúc đó về sau, chợ đen không còn mở cửa nữa, anh cũng không còn cơ hội để tóm gọn cả mẻ. Một thời gian sau, có rất nhiều thư ký của lãnh đạo hoặc những người bên cạnh tìm đến anh, nói ra nói vào ám chỉ anh không nên mạnh tay vào chợ đen như vậy, dù gì những món đồ trong chợ đen cũng rất phong phú, có nhà nào không cần đến chứ?
Bây giờ anh mới thật sự hiểu được tại sao Cố Hướng Đông lại bỏ qua một thành tích lớn như vậy, hóa ra do anh suy nghĩ quá đơn giản.