Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 362

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Hầy…

La Đại Dũng thở dài, đường anh cần đi xem ra vẫn còn cách rất xa!

“Vợ, gần đây em có thấy buồn chán không?” Cố Hướng Đông nhìn cô vợ nhỏ đang gặm quả táo. Trong khoản thời gian này không nhìn thấy cô chạy Đông chạy Tây, khuôn mặt nhỏ nhắn hình quả trứng gả của cô hình như đã tròn hơn một chút.

“Anh trông em có vẻ chán không?” Sở Y Nhất nhướng mày, ý gì đây. Cuộc sống ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn như con mọt gạo, vô cùng thoải mái, tại sao cô phải thấy buồn chán. Hơn nữa, quyển sách minh họa mà trước kia cô hợp tác xuất bản với Lưu Dịch đã hoàn thành được một thời gian rồi, dạo gần đây cô đang suy nghĩ xem có nên tung ra một bộ mới hay không.

“Ừ, không chán thì tốt. Anh sợ em đã quen với cuộc sống bận rộn của trước đây, bây giờ thấy lạ lẫm.”

“Hôm nay trông anh có gì đó không bình thường, có phải có điều gì muốn nói?” Theo sự hiểu biết của cô về Cố Hướng Đông, anh mong cô có thể ở nhà mãi như vậy. Bây giờ không ngờ anh lại hỏi cô có thấy chán không?

“Dạo gần đây nghe phong phanh rằng không còn thắt chặt nữa. Với cả theo như anh biết, đã không ít người gây áp lực lên La Đại Dũng, sau này anh ta chắc sẽ không dám dán mắt vào chợ đen nữa đâu …”

“Hả? Thật không?” Sở Y Nhất đang đung đưa hai đôi chân của mình, giờ khi nghe được những lời nói của Cố Hướng Đông, cô trực tiếp bước đến bên cạnh của anh và hỏi với giọng điệu gấp gáp.

“Thật đấy, đồ trong hợp tác xã mua bán không đầy đủ bằng chợ đen của em. Một thời gian dài sau này, sẽ có vài người không tài nào chịu được, đặc biệt là những người vốn có thể đã từng thưởng thức ở chợ đen.”

Sở Y Nhất hiểu ý của Cố Hướng Đông. Đồ trên chợ đen không cần phiếu, chỉ cần tiền là có thể mua được. Hơn nữa lại còn tươi mới, đủ loại và đa dạng, điều này quả thực không có hợp tác xã mua bán nào sánh kịp.

Đôi mắt của Sở Y Nhất sáng lên, xem ra ngày mai cô buộc phải đi tìm Đường Cường, công việc kinh doanh cũ đã có thể ở trong tầm tay rồi!

“Đường Cường luôn muốn cảm ơn anh vì chuyện lần trước.” Lần trước, La Đại Dũng đã dẫn một vài người về Cục Cảnh sát. Sở Y Nhất nói sơ tình hình cho Cố Hướng Đông nghe, Cố Hướng Đông đã nhờ Tiểu Vương đi tìm một số chứng cứ để chứng minh bọn họ không phải là những người buôn bán. Cho nên sau đó bọn họ bị xử lý nhẹ, chỉ ở bên trong Cục Cảnh sát vài ngày, phạt một ít tiền là có thể ra ngoài.

Nếu như không có Cố Hướng Đông, e rằng bọn họ dù như thế nào đi nữa cũng sẽ bị lột da mất.

“Ừ, anh cũng chỉ tìm kiếm từ sự thật, anh không hề đút lót gì cho bọn họ, chỉ có thể nói rằng bọn họ không hề tự tìm rắc rối cho bản thân.”

Sở Y Nhất lè lưỡi, câu này có ý gì đây? Tự tìm rắc rối cho mình à.

Còn không phải sao? Cố Hướng Đông nhìn biểu cảm của cô vợ nhỏ là biết ngay cô đang nghĩ gì, anh nhướng mày nhìn cô.

Hứ, vì hôm nay anh đã mang một tin vui đến cho cô nên cô không muốn tính toán với anh.

“Cộp.” Lại căn thêm một miếng táo nữa.

Sau sự việc đó, Đường Cường kiên quyết chuyển nhà và báo lại địa chỉ cho Sở Y Nhất. Vốn là Sở Y Nhất muốn đến nhà Đường Cường, nhưng không ngờ lại gặp Lưu Dịch ở cửa.

“Ông chủ Lưu, đã lâu không gặp, trông anh hồng hào bóng bẩy quá đấy, có chuyện vui à?” Nhìn thấy chiếc Mercedes-Benz quen thuộc kia, Sở Y Nhất biết là ai.

“Chào chú.” Nhìn thấy Lưu Dịch, Tiểu Bảo ngoan ngoãn chào hỏi.

“Xin chào Tiểu Bảo, Tiểu Bảo của chúng ta lại cao rồi.” Lưu Dịch sờ đầu Tiểu Bảo, anh nói với giọng vô cùng yêu thương.

“Ngày nào Tiểu Bảo cũng ăn rất nhiều cơm, cho nên mới cao lớn nhanh như thế.”

“Ha ha, Tiểu Bảo làm đúng lắm. Sau này cháu phải ăn nhiều hơn nữa, có vậy thì chẳng bao lâu sau là cao hơn cả chú.”

“Vâng, con sẽ như vậy. Chú à, lần sau gặp lại chú, con sẽ cao hơn cả chú.” Tiểu Bảo siết chặt nắm tay nhỏ của mình, nói với giọng nghiêm túc.

“Tốt.”

“Anh đến đây tìm tôi à, tại sao không đi vào. Hôm nay nếu như tôi không ra ngoài, thế thì mọi người đã đợi một cách vô ích.”

“Vừa mới tới không lâu. Dạo này trông cô rất rảnh rang, nghe nói cô không đi làm ở nhà máy chế biến thịt nữa? Vậy còn làm phẫu thuật không?”

“Sao thế, có người tìm anh à?” Kể từ lần cô về quê, bệnh viện không người đã lâu không mở cửa.

“Có vẻ cô không biết. Hiện giờ trong nhóm của chúng tôi, cô cũng coi như rất nổi danh. Cô còn nhớ ông lão tướng quân kia không, kể từ khi làm phẫu thuật bên cô và trở về nhà, ông ấy đã phục hồi sức khỏe rất nhanh. Khỏi phải nói ông ấy đã vui đến mức nào, trước đây đi mấy cây số mà đã không thở nổi, bây giờ ngày nào cũng cầm cần câu và đi câu cá, sống rất vui vẻ.”

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 362