Sở Y Nhất vẫn còn nhớ ông lão tướng quân mà Lưu Dịch nhắc tới, khi đó cô đã bị con trai ông ấy đe dọa, muốn đuổi cô đi. Kết quả cuối cùng lại quay trở lại và mời cô làm phẫu thuật.
“Bình phục là tốt rồi. Ông ấy đã phục vụ đất nước của chúng ta cả đời và xứng đáng có được một cơ thể tốt để an hưởng tuổi già.”
“ Đúng vậy, ông lão đó rất cảm kích. Ông ấy nhắc tôi rất nhiều lần rằng ông ấy muốn gặp lại cô lần nữa, để có thể đứng trước mặt và cảm ơn cô.” Nghe những lời của cô gái nói, Lưu Dịch gật đầu đồng tình.
“Không cần đâu, dù sao tôi cũng đã nhận tiền, cầm tiền làm việc thôi.”
“Bây giờ không ngờ lại học được thái độ khiêm tốn nhỉ.” Có thể nói, trước đây không có chuyện gì mà cô ấy không dám làm. Tất cả những chuyện mà cô ấy nhúng tay vào, không có cái nào là chuyện nhỏ hết!
“Trước đây, tôi là một người vô tri không biết sợ hãi. Bây giờ tôi đã nhìn thấu rồi, núi cao còn có núi cao hơn, tôi vẫn nên khiêm tốn thì hơn.”
Lưu Dịch nhướng mày mỉm cười, cô gái này đã gặp phải chuyện gì rồi, tại sao đột nhiên lại trưởng thành lên nhiều thế.
“Vậy tôi sẽ quay về và nói với những người đã từng liên lạc với tôi trước đó rằng cô đã về, có thể tiếp nhận cuộc hẹn phẫu thuật mới, phải không?” Lưu Dịch hỏi với vẻ thăm dò.
“Ừ, không cần nói nhiều. Kiểm tra sức khỏe trước, sau đó mới phân tích nghiên cứu rồi mới tính tiếp.” Sở Y Nhất nhớ tới những ca phẫu thuật trước đây cô đã làm, cô thật sự rất to gan. Nếu như quản gia nhỏ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, thể chẳng phải cô sẽ phế hay sao? Những người kia đều là những người cộm cán thật sự!
“Được, tôi biết chừng mực.”
Sở Y Nhất bày tỏ rằng Lưu Dịch làm việc thì cô rất yên tâm, Lưu Dịch mỉm cười.
“Anh Dịch.”
Giọng nói đột ngột làm đứt quãng cuộc trò chuyện giữa hai người, Sở Y Nhất chưa kịp nhìn nơi phát ra giọng nói thì đã thấy một cô gái xinh đẹp chạy đến bên cạnh Lưu Dịch.
“Anh không cho em đi theo, thì ra là đến tìm cô gái này, lại còn là người đã có gia đình, ngay cả con cũng có luôn?” Cô gái trừng mắt nhìn Sở Y Nhất, trông rất hung dữ, lại còn vươn tay ra bám lấy vai của Lưu Dịch, tuyên bố chủ quyền của bản thân.
“Dao Dao, không được nói lung tung!” Lưu Dịch cau mày, rút tay của mình thoát khỏi cánh tay của cô gái.
Cô gái này có phải là bạn tâm giao của Lưu Dịch không? Hiếm có dịp thấy bên cạnh Lưu dịch lại có con gái, ánh mắt của Sở Y Nhất tràn đầy sự nhiều chuyện.
Lưu Dịch nhìn thấy ánh mắt đó của Sở Y Nhất, sắc mặt anh hơi tối sầm, còn cô gái thì không cảm nhận được sự giận dữ của anh!
“ Tôi nói cho cô biết, bà chị già, anh Dịch là của tôi, cô hãy bỏ ngay mấy cái suy nghĩ kia đi, anh ấy không thể nào lấy cô đâu.” Cô gái nhỏ nhìn chằm chằm Sở Y Nhất, không phân đúng sai phải trái mà đã nổ một trận s.ú.n.g máy.
“Vậy à, nhưng mà anh Dịch của cô lại vứt bỏ cô một mình và qua đây tìm tôi đấy.” Sở Y Nhất muốn trêu chọc cô gái.
“Cô, cô… quả nhiên có ý đồ xấu xa. Anh Dịch, anh xem kìa, bị em nói trúng rồi thấy không. Cô ấy chỉ thèm khát địa vị và thân phận của anh thôi. Cô thật không biết xấu hổ, đã có con cái rồi mà còn dụ dỗ anh Dịch của tôi …”
“Dao Dao, im đi!”
Cô gái này đúng là được nuông chiều đến hư, hoàn toàn không biết cái gì nên và không nên nói.
“Cô gái à, lần sau nói chuyện hãy dùng não trước đã. Với tính cách này của cô, nếu thật sự gặp người có ý đồ với Lưu Dịch, e rằng cô sẽ bị ngược đãi đến thê thảm mất!”
Dao Dao vẫn muốn nói, nhưng sau khi nhìn vào mắt Lưu Dịch, cô bĩu môi không nói.
“Dao Dao tuổi còn trẻ, ăn nói không biết chừng mực, mong cô đừng có thành kiến với con bé. Dao Dao, mau xin lỗi chị Y Nhất!”
Mặc dù rất bất đắc dĩ, nhưng nhìn vẻ mặt không được xía vào của Lưu Dịch, cô đành mở miệng xin lỗi Sở Y Nhất.
“Xin lỗi.”
Câu này thật không tình nguyện chút nào. Sở Y Nhất nắm tay Tiểu Bảo, cô nhìn điệu bộ nghiến răng nghiến lợi của cô gái kia.
“Mẹ ơi, không phải lời xin lỗi cần thật lòng và chân thành hay sao, tại sao biểu cảm của dì này lại đáng sợ như vậy!”
Tiểu Bảo ngoan của mẹ, con thực sự là đồng đội thần thánh của mẹ!
Sắc mặt của Dao Dao càng thêm khó coi, lập tức trừng mắt nhìn Tiểu Bảo: “Gọi ai là dì thế, gọi là chị, chị!”
Tiểu Bảo sợ đến mức trốn sau Sở Y Nhất.
“Dao Dao, đừng làm phiền nữa, anh đưa em về, lần sau đừng đi theo anh!”
Đầu của Lưu Dịch muốn nổ tung, tại sao bà cố nội này lại bám theo anh, đánh không được mà mắng cũng không xong.
Lưu Dịch gật đầu với Sở Y Nhất, sau đó kéo Dao Dao lên xe. Đằng sau lớp cửa xe, Dao Dao còn nhìn Sở Y Nhất với thái độ trừng mắt phẫn nộ. Thật sự không biết phải nói cô ấy ngây thơ hay ngu ngốc nữa!