“Để tôi xem trước một chút.” Người đàn ông trung niên cầm lấy tờ giấy trong tay Sở Y Nhất.
“Xin lỗi, anh là người nhà bệnh nhân sao?” Sở Y Nhất phải hỏi rõ ràng, không phải ai cũng có tư cách ký vào cái này.
“Đây là ba của tôi, là con trai của bà nội.” Dao Dao nhìn thấy bố mình đang nghiêm túc xem, cô trả lời Sở Y Nhất thay cho ông ấy.
Sở Y Nhất gật đầu, biểu thị có thể.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, quản gia nhỏ bắt đầu kiểm soát toàn bộ hoạt động phẫu thuật. Ngay khi Sở Y Nhất nghe quản gia nói rằng đây là một cuộc phẫu thuật tim xâm lấn tối thiểu, cô cứ tưởng không cần phải mất nhiều thời gian, kết quả ca phẫu thuật này kéo dài liên tục hơn bốn tiếng mới kết thúc.
Quản gia nhỏ làm xong thì đặt m.ô.n.g xuống ghế. Mặc dù không phải bản thân làm, nhưng vẫn phải chăm chú quan sát từng phút, không thể để xảy ra sai xót, cần phải có tinh thần tập trung cao độ, không mệt mới lạ.
Sau khi đẩy bà cụ ra khỏi phòng mổ, mọi người vây quanh.
“Mẹ, mẹ...”
“Bà ơi, bà ơi. Bác sĩ, khi nào thì bà của tôi mới có thể tỉnh dậy?” Dao Dao hỏi Sở Y Nhất, tay thì đang nắm lấy tay của bà cụ.
“Chắc chắn có thể tỉnh lại trong một ngày, yên tâm đi, ca phẫu thuật rất thành công.” Sở Y Nhất nhìn Dao Dao và bố của Dao Dao, cô giải thích.
“Tốt quá, tốt quá, sau này bà nội sẽ không bao giờ bị bệnh tật hành hạ nữa, đúng không?”
“Bạn vẫn cần chú ý sau khi phẫu thuật, kiểm soát chế độ ăn uống, cố gắng giảm ăn những thức ăn nhiều chất béo, nhiều calo và nhiều đường, tiếp tục tập thể dục và đi lại nhiều hơn sau bữa ăn, không nên cáu gắt và nổi cáu với bất cứ điều gì.”
Sở Y Nhất nói rất nhiều, Dao Dao cẩn thận lắng nghe, Sở Y Nhất càng có ấn tượng tốt hơn về cô gái nhỏ này.
“Được, tôi đã nhớ hết lời dặn của bác sĩ, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bà nội.”
Nhìn hai bố con Dao Dao đẩy bà cụ về phường, Sở Y Nhất không khỏi trêu chọc Lưu Dịch.
“Cô gái trẻ này cũng không tệ đâu, rất có hiếu.”
“Khi Dao Dao còn nhỏ, bố mẹ của cô bé rất bận rộn, cô bé trưởng thành cùng với bà nội, vậy nên mới có mối quan hệ sâu sắc với bà nội.”
“Ừ, tôi có thể hiểu được.” Sở Y Nhất gật đầu.
Chuyện của sau này không cần Sở Y Nhất can thiệp nữa, bác sĩ của gia đình bọn họ sẽ tự biết chăm sóc cho bà cụ sau hậu phẫu.
Cố Hướng Đông nhìn cô vợ nhỏ vẫn ở nhà như mọi khi, anh hơi ngạc nhiên. Anh nghĩ cô sẽ mở lại chợ đen ngay sau khi nghe tin, nhưng đã mấy ngày rồi mà không có chuyện gì xảy ra.
“Em biết em đẹp, cho nên anh không cần phải nhìn chằm chằm vào em mọi lúc.” Sở Y Nhất ngẩng đầu, đặt bút xuống, nhìn Cố Hướng Đông vẫn chưa rời mắt.
Khóe mắt giật giật, da mặt của cô vợ nhỏ này càng ngày càng dày!
“Cố Hướng Đông, biểu cảm đó của anh là sao thế? Ý của anh là em không xinh đẹp ư.” Cô bước đến gần Cố Hướng Đông, cúi đầu và giận dữ nhìn anh.
“Chóc.” Anh hôn cô một cái.
Sở Y Nhất vốn đang tức giận, lập tức bị phá vỡ phòng ngự.
“Đẹp!”
“Này, anh bớt tìm cơ hội lợi dụng em đi.” Sở Y Nhất đứng thẳng dậy, cô định quay lại chỗ vừa nãy.
Cố Hướng Đông đưa tay ra kéo, Sở Y Nhất ngã vào lòng anh.
“Anh tưởng em sẽ đi tìm Đường Cường và mở lại chợ đen chứ.”
Sau khi từ nhà Đường Cường trở về, Sở Y Nhất không vội vàng mở lại chợ đen. Dù sao theo như những gì Cố Hướng Đông nói, hiện giờ chỉ là gió không còn thổi mạnh mà thôi, điều đó không có nghĩa hoàn toàn không có rủi ro. Sau khi trải qua chuyện lần trước, bây giờ cô hi vọng người nhà và bạn bè của mình có thể sống một cách bình yên.
“Trước đó em cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng sau này ngẫm lại, em cũng không nhất thiết buộc phải làm thế. Em không bằng lòng nhìn bạn bè bên cạnh mình rơi vào nguy hiểm chỉ vì mở chợ đen, bây giờ em cảm thấy bản lĩnh của em không còn lớn như thế nữa, em không dám chắc có thể bảo vệ tốt tất cả bọn họ, vậy nên tạm thời vẫn nên thôi thì hơn.
“Ừ, bất kể em đưa ra quyết định gì, anh cũng sẽ ủng hộ em.” Cô vợ nhỏ càng ngày càng suy nghĩ thấu đáo, Cố Hướng Đông rất an tâm.
“Cố Hướng Đông, đây là vợ tung chồng hứng đấy à?”
“Em nói sao thì là vậy.”
“Cái gì mà em nói sao thì là vậy? Cách suy nghĩ này của anh không đúng, cần phải nghiêm túc hơn nữa có biết không?”
...
“Phải không?”
“Phải.”
Sau khi nhận được câu trả lời của Cố Hướng Đông, một đồng chí nào đó đã rất vui.
“Cộp, cộp.” Tiếng đi lên cầu thang vang lên, một lúc sau, cửa nhà được mở ra, Tiểu Bảo cầm tách trà trên bàn lên, ực ực uống cạn.
“Tiểu Bảo, uống từ từ kẻo sặc.” Sở Y Nhất vừa nhìn thấy liền đi tới, nhắc nhở Tiểu Bảo.
“Mẹ, con sắp c.h.ế.t khát rồi!” Trán của Tiểu Bảo lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ của cậu bé đỏ bừng.