“Ngày nắng nóng như vậy, không ngoan ngoãn ở yên trong nhà, ai bảo con chạy ra ngoài chơi để rồi nóng?” Sở Y Nhất cầm lấy khăn tắm, cẩn thận lau mồ hôi trên mặt cho Tiểu Bảo.
“Không ra ngoài chơi nữa, con không đi nữa.” Tiểu Bảo cười he he.
Sở Y Nhất không tin lời của thằng bé, đây là khoảng thời gian bọn trẻ nghịch ngợm, có thể ở yên trong nhà mới là lạ.
“Con muốn ăn dưa hấu không?” Sau khi kiểm tra, cô đặt một quả dưa hấu trong nước lạnh.
“Con muốn, con muốn.” Cái đầu nhỏ gật gật liên tục, nhìn bộ dạng đáng yêu của Tiểu Bảo, khóe miệng Sở Y Nhất bất giác nở nụ cười.
“Mẹ, để con đem một ít xuống tặng cho hai anh ở dưới lầu. Bọn họ đi về cùng với con, chắc chắn cũng cảm thấy nóng giống như con. Nếu như ăn dưa hấu rồi, bọn họ sẽ không còn cảm thấy nóng nữa.” Tiểu Bảo nhìn trái dưa hấu được mẹ mình cắt ra thành từng miếng, nuốt nước bọt ực ực.
“Đi đi, con đưa phần dưa hấu này cho hai anh của con xong thì đi lên đây ăn, me chừa phần cho con.” Sở Y Nhất lấy ra một cái chậu nhỏ, cô bỏ dưa hấu vào trong, sau đó nhờ Tiểu Bảo đem qua nhà Hà Thúy Lan.
Cô chừa nửa quả dưa hấu còn lại để đợi Cố Hướng Đông về rồi ăn.
“Hu, hu, hu…”
Nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, Sở Y Nhất giật mình, không phải là Tiểu Bảo chứ! Cô nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài, vừa đi ra ngoài đã thấy Tiểu Bảo ôm một chậu rỗng ở góc cầu thang, đứng đó khóc lóc thảm thiết.
Khi nhìn xuống ở phía xa hơn, La Tiểu Dũng của gia đình La Đại Dũng đang cầm trên tay một miếng dưa hấu, cậu đang vui vẻ nhấm nháp, có vài miếng đã rơi khỏi mặt đất, quả dưa hấu đỏ au rơi xuống đất vỡ tan thành một mảng lớn.
“Sao vậy? Tại sao Tiểu Bảo lại khóc? Đã xảy ra chuyện gì?” Sở Y Nhất chạy xuống ôm Tiểu Bảo, lau nước mắt trên mặt cậu bé.
“Mẹ, anh Tiểu Dũng cầm quả dưa hấu của con ném xuống đất. Đây là dưa hấu cho anh Đại Tráng và anh trai Tiểu Tráng!” Tiểu Bảo càng nói càng muốn khóc, anh bĩu môi, nước mắt gần như rơi xuống.
“Tiểu Bảo ngoan, không sao đâu, trong nhà chúng ta vẫn còn, lát nữa con lại đưa cho các anh nhé.” Sở Y Nhất an ủi Tiểu Bảo, còn La Tiểu Dũng ở đối diện vẫn đang gặm dưa hấu.
“Tại sao con lại cướp dưa hấu của em, người lớn trong nhà chưa từng dạy bảo cháu không được cướp đồ của người khác à!” Ngay khi Sở Y Nhất nhìn thấy đứa trẻ nghịch ngợm trước mặt mình còn đang vùi đầu ăn dưa hấu, cô càng tức giận hơn nữa.
“Hừ, ai kêu nó không cho cháu ăn, không cho cháu ăn thì cháu cướp, cướp được thì là của cháu!” La Tiểu Dũng không hề tỏ vẻ sợ hãi một chút nào khi nhìn thấy Sở Y Nhất, lại còn đẩy Sở Y Nhất ra và trực tiếp nhặt những miếng dưa hấu rơi dưới đất nhét vào miệng.
Nhìn điệu bộ của La Tiểu Dũng, Sở Y Nhất cảm thấy bụng của mình không thoải mái, dơ như vậy mà lại có thể cầm lên ăn?
“La Tiểu Đông, bố mẹ cháu chưa từng nói với cháu rằng muốn đồ của người khác thì phải được sự đồng ý của người khác sao?”
La Tiểu Dũng đang ngồi xổm nhặt dưa hấu dưới đất lên để ăn, không để ý đến Sở Y Nhất.
Sở Y Nhất thấy chuyện này nói nữa cô vô nghĩa, cô trực tiếp lên lầu và gõ vào cửa của nhà La Đại Dũng.
Tống Hồng Quyên và La Đại Dũng đi làm, bà cụ là người duy nhất ở nhà, nghe thấy tiếng gõ cửa, bà vừa bực tức vừa mở cửa.
“Là cô? Làm gì thế? Có chuyện gì vậy?” Bà cụ nhìn Sở Y Nhất với thái độ không thân thiện.s
“La Tiểu Dũng của bà đã ăn trộm dưa hấu của Tiểu Bảo!”
“Con nít với nhau, đứa này cho đứa kia ăn, đứa kia cho đứa này ăn, sao có thể gọi là cướp được. Nói không chừng do Tiểu Bảo bằng lòng cho Tiểu Dũng nhà tôi ăn nữa đấy.”
“Bà La ơi, không phải cháu đồng ý cho anh Tiểu Dũng ăn đâu ạ, là anh Tiểu Dũng đã cướp của cháu, lại còn đánh vào tay cháu.” Tiểu Bảo nói và đưa ra mu bàn tay đỏ au của mình ra trước mặt bà cụ.
Sở Y Nhất chỉ thấy mu bàn tay của Tiểu Bảo đỏ bừng, vừa nhìn thấy đã thấy xót xa, trong lòng không khỏi càng tức giận.
“Bà La, bà qua đây xem đi, anh Tiểu Dũng ném hết số dưa hấu còn lại của cháu rồi.”
Bà cụ không còn cách nào khác là đi theo Tiểu Bảo đến cầu thang, khi nhìn thấy La Tiểu Dũng đang nhặt quả dưa hấu trên mặt đất nhét vào miệng.
“Sự thật ở trước mắt, bà cụ, bà nên làm gì đây?”
“Cái thằng c.h.ế.t tiệt này, rảnh rồi quá ăn dưa hấu của người ta làm gì, còn không mau lên đây!”
La Tiểu Dũng thấy bà nội đến nên miễn cưỡng bỏ lại đống dưa hấu đang nát ở dưới đất, rồi bước lên.
“Cháu còn không xin lỗi Tiểu Bảo, mau xin lỗi Tiểu Bảo đi, dì sẽ tha thứ cho cháu.” Bà cụ cầm cánh tay của La Đại Dũng, kéo thằng bé qua đây.
Gì đây, xin lỗi là xong sao?
“Tiểu Dũng, làm sai thì phải chịu hậu quả. Cháu vẫn chưa có sự đồng ý của Tiểu Bảo mà đã hất dưa hấu của em xuống đất. Đã ăn rồi thì phải bồi thường!”