Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 368

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Nếu không phải sợ La Tiểu Dũng gặp chuyện gì bất trắc, Sở Y Nhất thật muốn cản bọn họ lại, nói chuyện một cách đàng hoàng.

Cô quay người chuẩn bị đi ngủ tiếp.

“ Tôi cảnh cáo bà, nếu như bà lại gõ cửa của nhà chúng tôi, đừng trách tôi trở mặt không khách sáo với bà!”

Có lẽ ánh mắt của Sở Y Nhất quá nghiêm, bà cụ nhất thời bị đơ ra, cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên cái “rầm”, bà cụ mới định thần lại và chửi bới vài câu, sau đó lại đi vào nhà.

“Bị điên à, con trai nhà bọn họ đi cướp dưa hấu của Tiểu Bảo ăn, lại còn đánh Tiểu Bảo của chúng ta, không ngờ còn mặt mũi qua đây tìm em để tính sổ, thật là… Nếu để em nói, đúng là đáng đời!” Sở Y Nhất tức giận nói.

Thật sự không thể nào hiểu nổi từng người bọn họ!

Tối qua Sở Y Nhất không được nghỉ ngơi tốt, ngày hôm sau dậy hơi muộn, e rằng Tiểu Bảo đã được gửi đến nhà của Hà Ngọc Lan. Sở Y Nhất thức dậy dọn dẹp xong xuôi, cô định đi tìm Tiểu Bảo, vừa mới xuống lầu thì gặp La Đại Dũng đang bồng La Tiểu Dũng đi lên.

“Chuyện là… chị dâu, lòng tốt của chị bọn em xin nhận, nhưng mà mong chị sau này đừng cho Tiểu Dũng ăn đồ ăn nữa.” Dày vò suốt cả một đêm, bác sĩ nói Tiểu Dũng bị viêm gan cấp tính, hỏi thằng bé đã ăn phải cái gì, sau đó mới biết thằng bé đã ăn dưa hấu. Dưa hấu có tính hàn, ăn nhiều quá dễ dẫn đến đau dạ dày.

“Hì, Phó Cục trưởng La, có phải đã nhầm lẫn gì không? Quả dưa hấu mà Tiểu Dũng của cậu ăn không phải do tôi chủ động đưa, hơn nữa thằng bé còn cướp dưa hấu từ tay của Tiểu Bảo, lại còn đánh Tiểu Bảo đến mức Tiểu Bảo khóc ầm lên! Sao vậy? Không xin lỗi Tiểu Bảo, cũng không định bồi thường dưa hấu cho chúng tôi luôn à? Bây giờ lại muốn đổ tội lên người tôi?” Mới sáng sớm đã đến để gây thêm phiền phức cho mình, Sở Y Nhất nghỉ ngơi cả một đêm, tâm trạng vừa mới tốt lên được một chút, giờ lại sắp mất rồi.

La Đại Dũng không ngờ những gì Sở Y Nhất nói lại không giống như những gì anh được nghe thấy, đã thế còn bị Sở Y Nhất mắng mỏ một trận, sắc mặt bỗng trở nên xấu xí.

“Nếu Phó Cục trưởng La không tin những gì tôi nói, có thể đi hỏi người nhà của cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Rất xin lỗi chị dâu, là em đã hiểu lầm chị. Chị yên tâm, em sẽ đền lại đồ cho chị, bọn em nhất định sẽ đền lại cho gia đình của chị!” Nói xong, anh cũng không có mặt mũi tiếp tục đối mặt với Sở Y Nhất, ôm Tiểu Dũng quay về nhà của mình.

Khi Hà Thúy Lan nghe thấy động tĩnh, cô ló đầu ra khỏi nhà, nhìn thấy Sở Y Nhất bước xuống, cô vội vàng hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Sở Y Nhất kể đi kể lại cho Hà Thúy Lan chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, sau khi nghe xong, Hà Thúy Lan đã bĩu môi “chậc chậc” hai tiếng.

“Còn có người như vậy nữa sao?”

“Hừ, nửa đêm không ngủ được, em điên c.h.ế.t mất.” Khuôn mặt Sở Y Nhất lộ ra vẻ chán ghét không che giấu được đối với gia đình La Đại Dũng.

Hầy, khó khăn lắm Hứa Hương Thảo mới đi khỏi khu nhà ở thuộc sở hữu của cơ quan nhà nước này, không ngờ lại có một bà già nhà họ La đến. Tính cách của bà ta quả đúng là kỳ lạ! Sở Y Nhất cảm thấy đau đầu, tại sao cô cứ phải luôn gặp được những người và những chuyện kỳ lạ như thế này?

“Lúc đầu, em chọn căn phòng ở lầu hai là vì muốn sạch sẽ một chút, nào ngờ náo nhiệt đến mức cứ cách vài ngày lại bị người khác đến gõ cửa nhà và chỉ mũi mắng chửi!” Sở Y Nhất càng nghĩ càng tức, cảm thấy không thể cứ mặc như vậy. Một rồi hai, hai rồi lại ba, tưởng cô không biết tức giận à.

Ngày hôm đó, Tiểu Bảo ngồi ở cửa, cầm một quả táo to màu đỏ, vui vẻ nhấm nháp. La Tiểu Dũng nhìn thấy, ánh mắt nhìn thẳng, trực tiếp bước đến cửa nhà Sở Y Nhất, nhìn Tiểu Bảo đang nhấm nháp quả táo.

Bà cụ ở trong phòng, hét lên một hồi lâu nhưng không nghe thấy tiếng cháu mình trả lời, bà hốt hoảng bước ra ngoài thì thấy cháu mình đang nhìn chằm chằm vào quả táo to trong tay Tiểu Bảo mà lén nuốt nước bọt.

Bà chợt thấy đau lòng, vươn đầu ra nhìn, hình như không thấy con nhỏ c.h.ế.t tiệt Sở Y Nhất, vậy nên bà đã bắt đầu dỗ ngọt Tiểu Bảo.

“Tiểu Bảo, quả táo của cháu thật đẹp, cháu có thể cắt một miếng chia cho anh Tiểu Dũng được không? Anh ấy cũng thích ăn táo.” Bà cụ mỉm cười, tưởng rằng mình trông rất phúc hậu và từ bi, nhưng thực ra sắc mặt rất khó coi.

“Bà La à, anh Tiểu Dũng thích ăn vậy thì bà mua cho anh ấy đi ạ. Đây là quả táo mà mẹ cháu mua cho cháu, không thể cho anh ấy ăn được.” Nói xong, Tiểu Bảo lại cắn một miếng.

Trong lòng bà cụ tức giận vô cùng, thằng nhóc c.h.ế.t tiệt này cũng y chang như con nhỏ Sở Y Nhất kia, rất khó đối phó.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 368