“Cháu cắt một miếng trước cho anh Tiểu Dũng đi, có gì bà sẽ đi mua cho anh ấy.”
“Không được ạ.”
“Không được.” Sở Y Nhất từ bên trong bước ra, nhìn ánh mắt không thiện chí của bà cụ, “Đừng có ăn đến mức đau bụng rồi lại tìm đến tôi, tôi không muốn nửa đêm lại có người đến gõ cửa nhà và chỉ vào mặt mắng chửi đâu!” Sở Y Nhất đang ở trong phòng, cô nghe rõ mồn một những lời bà cụ kia nói, thật là mặt dày.
Thấy không còn kịch tính nữa, bà cụ đành phải kéo La Tiểu Dũng về nhà.
Nhìn thấy bà cụ La lôi La Tiểu Dũng vào lại nhà với tâm trạng không tình nguyện cho lắm, khóe miệng của Sở Y Nhất không thể nào khép lại được.
“Tiểu Bảo, con làm đúng lắm. Dạ dày của anh Tiểu Dũng không được tốt, anh ấy không thể ăn đồ ăn của chúng ta, nếu không anh ấy sẽ lại đau bụng. Nhớ nhé, sau này chúng ta phải giữ kỹ đồ ăn của chúng ta đấy!”
“Ồ, con biết rồi mẹ, con nhất định sẽ không khiến cho anh Tiểu Dũng khó chịu.”
Trẻ con làm sao lại có suy nghĩ xấu xa được chứ, Tiểu Bảo nhấm nháp quả táo, vui vẻ khôn xiết.
Mùa hè nóng nực sắp kết thúc, bọn trẻ đang hồi hộp mong chờ, cuối cùng được cắp sách đến trường với chiếc cặp sách nhỏ trên lưng. Vì Tiểu Bảo còn quá nhỏ nên nhà trường không nhận, cậu bé chỉ có thể giương mắt nhìn các anh của mình hân hoan đến trường mỗi ngày.
“Mẹ, con cũng muốn đi học cùng với các anh của mình.” Tiểu Bảo nói với Sở Y Nhất một cách bực bội khi lại nhìn thấy các anh của mình đi ra khỏi sân.
“Con còn quá nhỏ, đợi con lớn lên thêm một chút nữa. Năm sau, Tiểu Bảo có thể đi học rồi, lúc đó con có thể lại đi chung cùng với các anh của mình.”
Năm sau? Chẳng phải rất lâu hay sao, nghe được những lời mẹ nói, Tiểu Bảo càng không vui, cúi gằm đầu bước vào nhà.
Ôi trời, thằng nhỏ không vui rồi. Sở Y Nhất mỉm cười khi nhìn bóng lưng nhỏ bé của Tiểu Bảo, đợi khi nào con đi học rồi sẽ biết, nhất định sẽ rất nhớ những ngày không đi học như bây giờ.
Ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn rải trên mặt đất, kéo bóng cả Đại Tráng và Tiểu Tráng dài ra, cả hai cùng cúi đầu bước vào sân.
“Anh Đại Tráng, anh Tiểu Tráng, hai anh về rồi.” Tiểu Bảo đang ở trên lầu, cậu bé nhìn thấy hai người bọn họ quay trở về, vui vẻ chạy xuống.
“Hôm nay ở trường có chuyện gì thú vị không? Mau nói cho em biết đi.” Tiểu Bảo vây quanh hai người, đôi mắt mở to đầy hứng thú.
“Tiểu Bảo, hôm nay không có gì vui cả. Chỉ có bài tập về nhà, bài tập về nhà và bài tập về nhà!” Đại Tráng nhìn Tiểu Bảo với sức lực yếu ớt. Vừa nãy khi mới bước vào trường và bắt đầu nhập học, cậu bé cảm thấy cái gì cũng mới mẻ. Giờ đây, cảm giác mới mẻ ấy đã trôi đi, chỉ còn lại những giờ lên lớp khô khan, làm bài tập. Hai đứa trẻ đã không còn sung sức như mới đầu nữa.
“Bài tập về nhà? Bài tập về nhà là gì? Có vui không?” Trước giờ Tiểu Bảo chưa từng nghe qua từ này, như thể nó là thứ gì đó rất thú vị.
“Hầy...”
“Hầy...”
Đại Tráng và Tiểu Tráng liếc nhìn nhau, cả hai thở dài và tiếp tục đi về nhà.
Sở Y Nhất đứng trên lầu nhìn thấy cảnh tượng này, cô bày ra vẻ mặt hiển nhiên. Nhìn đi, cô nói rồi mà, người nào đi học rồi đều sẽ ngưỡng mộ những người chưa đi học, đây chẳng phải là minh chứng sống hay sao.
Vì cả hai người con của gia đình Hà Thúy Lan đều đi học, cô cũng có thời gian rảnh rỗi nên ra ngoài tìm việc làm. Mỗi ngày khi các con tan học trở về, cô vẫn còn chưa tan làm.
Sở Y Nhất thấy vậy nên đã giúp đỡ Hà Thúy Lan trông chừng bọn trẻ. Hôm nay đã qua giờ tan học rồi, vậy mà cô vẫn chưa thấy Đại Tráng và Tiểu Tráng đâu, Sở Y Nhất duỗi đầu nhìn hồi lâu cũng không nhìn thấy bóng dáng của hai đứa trẻ nghịch ngợm.
“Tiểu Bảo, con ở nhà một mình nhé, mẹ đi tìm các anh của con, bọn họ vẫn chưa về nhà, mẹ không yên tâm lắm.”
“Mẹ, vậy con đi chung với mẹ nhé, có khi bọn họ đi chơi đâu đấy ạ.”
Sở Y Nhất thầm nghĩ, ngày thường ba đứa trẻ này hay chơi chung với nhau, có lẽ Tiểu Bảo biết chúng đang ở đâu nên cô đã dẫn Tiểu Bảo ra khỏi khu nhà ở.
Khi bước đến cổng trường, cổng trường đã đóng chặt, không còn đứa trẻ nào nữa, Sở Y Nhất hỏi chú bảo vệ gác cổng.
“Chú ơi, chú có nhìn thấy hai đứa trẻ, một đứa lớp một và một đứa lớp hai, cả hai đều đeo cặp có màu xanh quân đội giống y hệt nhau không?” Cặp là do Sở Y Nhất chính tay tặng cho hai đứa, vậy nên cô nhớ khá rõ.
“Hai đứa trẻ đó hả, đã tan học và đi về từ lâu rồi.” Người chú gác cổng rất có ấn tượng, bởi vì hầu hết cặp sách của trẻ em ở đây đều làm từ các miếng vải rách vá lại. Không giống như hai cậu bé kia, chúng là những chiếc cặp học sinh màu xanh quân đội mới tinh, có muốn ngó lơ cũng không được.