“Chú ơi, vậy bọn trẻ tự đi về hay là đi theo người khác về thế!” Chắc không thể nào đi theo người khác được đâu. Một lúc sau, trong đầu của Sở Y Nhất đã xuất hiện vô số những suy nghĩ, trong lòng cô chợt càng căng thẳng hơn.
“Hai đứa trẻ đi chung với một đứa trẻ khác nữa, đứa trẻ đó hình như cũng ở chung với hai đứa trẻ này, chú cũng thường hay thấy.” Người chú nheo mắt suy nghĩ, hình như còn từng nghe hai đứa trẻ kia gọi tên đứa trẻ còn lại, gọi là cái gì ấy nhỉ?
“Chú à, có phải đứa trẻ kia trông gầy và cao, chiều cao cũng gần bằng với đứa nhỏ trong hai đứa trẻ còn lại hay không? Lại còn hơi đen đen?” La Tiểu Dũng sao?
“ Đúng đúng, là cỡ đó, chính là đứa trẻ đó.”
“Vâng, cảm ơn chú nhiều lắm.” Ba đứa trẻ cùng đi chung với nhau, nhưng cô mơ hồ cảm nhận được hình như La Tiểu Dũng đã về nhà của mình từ lâu rồi!
Sở Y Nhất nhíu mày, cô lại đưa Tiểu Bảo quay trở về khu nhà ở.
“Tiểu Bảo, ngày thường con và các anh đi đâu chơi thế?”
“Bên sông, bọn con cũng từng đi vào rừng chơi.”
Câu cá bên sông, bắt trứng chim trong rừng, cô biết điều đó.
“Vậy con dẫn mẹ đi xem, được không?”
“Dạ được.”
Có một con sông ở giữa trường học và khu nhà ở, ngày thường nước không sâu lắm, những đứa trẻ mới lớn thích mò cá bắt tôm ở đó, sau khi về thì đưa cho người trong nhà nấu lên ăn. Cô giương mắt nhìn bên sông nhưng không thấy bóng dáng ai, sắc trời càng ngày càng tối, tâm trạng của Sở Y Nhất càng ngày càng căng thẳng.
“Đại Tráng, Tiểu Tráng...” Cô cao giọng gọi tên hai đứa, hy vọng bọn chúng nghe thấy và trả lời lại.
Nhưng ngoài tiếng gió vang vọng, không có tiếng nào đáp lại Sở Y Nhất, trong lòng cô càng trầm hơn.
“Tiểu Bảo, đi thôi, chúng ta quay trở về nhà.” Cô muốn đi xem La Tiểu Dũng đã trở lại chưa, còn có Đại Tráng và Tiểu Tráng, có khi đã trở về nhà trong lúc cô đang đi ra ngoài cũng nên?
Sở Y Nhất dẫn theo Tiểu Bảo, bước chân bất giác nhanh hơn, cô nhìn đồng hồ, Hà Thúy Lan cũng sắp tan làm rồi.
“Đại Tráng, Tiểu Tráng.” Cô gõ cửa nhà của Hà Thúy Lan, thật lâu sau vẫn không thấy tiếng động, cô bước đến bên cửa sổ nhìn vào nhà, trong nhà hình như không người.
Cô lại quay người bước lên lầu.
“Rầm, rầm, mở cửa!”
“Làm cái gì vậy?” Hôm nay lại sao nữa đây, không ngờ con nhỏ c.h.ế.t tiệt này lại dám qua đây gõ cửa nhà của mình, ngày thường còn không thèm nhìn dù chỉ là một ánh mắt cơ mà.
“La Tiểu Dũng có ở nhà không?” Sở Y Nhất nhìn bà cụ rồi nhìn lướt qua vai hướng về phía trong phòng.
“Tiểu Dũng nhà bọn tao có ở nhà hay không thì liên quan gì đến mày? Mày còn muốn hại Tiểu Dũng nhà bọn tao thế nào nữa đây?”
Sở Y Nhất không muốn phí lời với bà cụ, cô dùng tay đẩy bà cụ ra rồi bước vào nhà, nhìn xung quanh nhưng không thấy La Tiểu Dũng đâu.
“Thằng bé tan học từ lâu, đến bây giờ vẫn chưa về nhà? Bà không thấy lo lắng à?”
Bà cụ La sững người một lúc, bây giờ bà ấy mới nhớ ra. Trời sắp tối rồi, vậy mà cháu của mình vẫn chưa về, đột nhiên hơi lo lắng.
“Thế có biết thằng bé đi đâu không?”
“Không biết, chỉ biết nó đi học chung cùng với Đại Tráng và Tiểu Tráng…”
Sở Y Nhất chưa kịp nói xong đã thấy La Tiểu Dũng ôm cặp chạy xồng xộc lên lầu. Khi nhìn thấy Sở Y Nhất đứng ở cửa, cậu bé bất giác ôm chặt chiếc cặp hơn.
“Đại Tráng, Tiểu Tráng không đi về cùng với cháu sao?”
“Không, cháu không nhìn thấy bọn họ.” La Tiểu Dũng nói chen vào cuộc trò chuyện giữa Sở Y Nhất và bà cụ La.
Sở Y Nhất đi xuống lầu nhìn thêm lần nữa, quả nhiên hai đứa trẻ vẫn chưa về, rốt cuộc là đi đâu rồi?
“Mày xong chưa vậy? Lại qua đây làm gì thế?”
Sở Y Nhất cảm thấy có gì đó không ổn nên lên lầu tìm La Tiểu Dũng. Khi bà cụ La nhìn thấy lại là Sở Y Nhất, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
“Bà gọi La Tiểu Dũng ra đây, tôi có chuyện muốn hỏi thằng bé.” Sở Y Nhất lo lắng, nóng lòng muốn đẩy bà cụ ra để mình bước vào trong tìm La Tiểu Dũng.
“Có chuyện gì thì cứ nói với tao là được rồi, cứ phải tìm thằng bé làm cái gì?” Bà cụ La nhìn Sở Y Nhất trước mặt, trong lòng chỉ cảm thấy cô gái này cứ như đang bịp mình, rất phiền.
“La Tiểu Dũng, cháu đi ra đây. Chú bảo vệ của trường nói rằng cháu đã rời trường cùng với Đại Tráng và Tiểu Tráng. Hai đứa nó đã đi đâu vậy? Sao cháu lại quay về một mình?” Sở Y Nhất nói vọng vào bên trong, gằn giọng hét lên.
“Cháu không biết, cháu không biết!” Giọng nói của La Tiểu Dũng truyền đến, khóc lóc một cách yếu ớt.
“Mày mau đi đi, Tiểu Dũng nhà tao bị mày dọa đến khóc rồi kìa!” Bà cụ La cũng đã nghe thấy Tiểu Dũng khóc thút thít, bà nói với Sở Y Nhất bằng giọng điệu không khách sáo. Cuối cùng, thậm chí bà còn động tay động chân, bắt đầu đẩy Sở Y Nhất.