“Này bà, bình thường có ân oán gì thì cũng đừng lôi ra vào lúc này có được không vậy? Hai đứa trẻ đó đã đi về cùng với La Tiểu Dũng, đến bây giờ vẫn chưa về nhà. Bà nhìn xem trời cũng sắp tối rồi, bà không thể giúp tôi hỏi cháu bà một chút được sao?”
“Cút, cút, cút, ý của mày là gì đây? Hai đứa trẻ đó không về nhà thì có liên quan gì đến Tiểu Dũng của nhà tao? Nói không chừng bọn chúng nghịch ngợm quá thôi.”
Sở Y Nhất hít sâu một hơi, mặc kệ bà cụ La, cô đi qua bà cụ và muốn vào trong hỏi rõ La Tiểu Dũng!
“Mày làm gì vậy? Mày không được phép vào nhà bọn tao.” Khi bà cụ La nhìn thấy Sở Y Nhất đi ngang qua mình, lập tức có cảm giác bị người ta ngó lơ, cộng thêm việc những lời trách móc mới rồi của Sở Y Nhất đã khiến cho tâm trạng của bà càng bực tức hơn. Bà trực tiếp dùng lực kéo mạnh áo của Sở Y Nhất từ phía sau.
“Rầm” một tiếng, Sở Y Nhất bị kéo ngã xuống đất, m.ô.n.g của cô hơi đau, đầu có chút choáng váng. Sở Y Nhất không ngờ bà cụ La này lại đột nhiên kéo lấy mình, càng không ngờ một bà cụ ốm yếu như vậy lại có sức rất mạnh!
Cố Hướng Đông đang bế Tiểu Bảo lên lầu thì nhìn thấy cô vợ nhỏ đang ngồi dưới đất, sắc mặt không tốt lắm, trong khi bà cụ La đứng bên cạnh chống nạnh, nổi giận đùng đùng.
“Vợ, có chuyện gì vậy?” Anh nhanh chóng đặt Tiểu Bảo xuống, tiến lên đỡ cô vợ nhỏ.
“Cố Hướng Đông, chú bảo vệ của trường nói rằng Đại Tráng và Tiểu Tráng đã rời đi cùng với La Tiểu Dũng. Tuy nhiên lúc La Tiểu Dũng quay trở về lại không thấy tung tích của Đại Tráng và Tiểu Tráng đâu. Hơn nữa khi thằng bé trở về, em nhìn thấy nó đang ôm thứ gì đó trong lòng, giống như cái cặp của hai anh em Đại Tráng. Anh mau đi hỏi xem sao.” Sở Y Nhất nói một tràng, sắc mặt của cô lại tái nhợt đi vài phần.
Ngay trước khi lên lầu, cô đã nhờ Tiểu Bảo đi qua kia tìm Cố Hướng Đông và Quách Hòa Bình. Bảo bọn họ nhanh chóng quay về, giờ thì đúng lúc có thể có ích.
“Anh đi xem sao, em về nghỉ ngơi trước đi.” Cố Hướng Đông dìu cô vợ nhỏ về nhà. Lúc đi ngang qua người bà cụ La, anh còn vứt lại một câu, “Nếu vợ tôi có chuyện gì, tôi sẽ không nương tay đâu!”
Ánh mắt sắc bén khiến bà cụ sững sờ không dám nói gì, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn ba người bọn họ quay trở về nhà. Sau đó lại thấy Cố Hướng Đông đi ngang qua mình và bước vào nhà với tốc độ rất nhanh. Bà cụ sợ Cố Hướng Đông làm chuyện gì đó không tốt với Tiểu Dũng nên cũng nhanh chóng đi theo.
Quách Hòa Bình về nhà xem xét trước, thấy hai đứa nhóc nghịch ngợm chưa về khiến anh không khỏi căng thẳng trong lòng. Lúc này, anh nghe thấy động tĩnh trên lầu nên cũng nhanh chóng đi lên.
Sở Y Nhất vẫn không yên tâm, cuối cùng cô vẫn bước ra khỏi nhà và đi vào nhà của La Đại Dũng ở phía đối diện.
Khi vẫn chưa vào tới nhà thì đã nghe thấy tiếng nức nở của La Tiểu Dũng, cũng như giọng nói dai dẳng của bà cụ La.
“Tiểu Dũng, nói cho chú biết, chiếc cặp này có phải là của cháu không?” Trước mặt La Tiểu Dũng là một chiếc cặp nhỏ màu xanh lá cây quân đội. Sở Y Nhất tinh mắt nhận ra đó là cặp của Tiểu Tráng. Lúc đó vì để dễ phân biệt nên Sở Y Nhất đã đánh dấu vào một nơi không dễ phát hiện. Giờ đây khi nhìn thấy chiếc cặp đó, trong lòng Sở Y Nhất cứng đờ.
“Đó là cặp của Tiểu Tráng!”
Đôi mắt của Cố Hướng Đông tối sầm lại khi nghe điều này.
“Rốt cuộc hai đứa nó đang ở đâu?” Giọng nói của Cố Hướng Đông bất giác trở nên nghiêm nghị hơn.
La Tiểu Dũng bị Cố Hướng Đông nhìn chằm chằm, thằng bé càng khóc dữ dội hơn: “Cháu không biết, cháu không biết...”
“Vợ chồng hai người đừng có ức h.i.ế.p người quá đáng, nhìn xem Tiểu Dũng bị dọa đến phát khóc rồi kìa…” Tuy rằng trong lòng bà cụ cũng có nghi ngờ, tại sao cái cặp của Tiểu Tráng lại ở chỗ của cháu mình? Nhưng khi nhìn thấy La Tiểu Dũng khóc lóc thảm thiết, bà không thể chịu đựng được nữa, vừa than thở với Cố Hướng Đông vừa muốn tiến tới ôm La Tiểu Dũng mà an ủi.
Sở Y Nhất vừa nghe thấy tiếng người đi lên lầu, cô quay đầu nhìn thấy Quách Hòa Bình.
“Rốt cuộc là như thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Hướng Đông không trả lời Quách Hòa Bình, anh trực tiếp xách chân của La Tiểu Dũng lên.
“Rốt cuộc Đại Tráng và Tiểu Tráng ở đâu?”
Khi bà cụ La nhìn thấy, bà nổi giận đùng đùng, đưa tay ra kéo cánh tay của Cố Hướng Đông nhằm đặt La Tiểu Dũng xuống. Thấy vậy, Quách Hòa Bình bước đến và nắm lấy bà cụ La.
“Cháu nói, cháu nói. Bọn họ ở một cái hố trong khu rừng nhỏ…”
“Hố ở đâu?”
“Gần cây bạch quả rậm rạp đó...”
Cố Hướng Đông liếc mắt nhìn Quách Hòa Bình. Quách Hòa Bình lập tức buông tay bà cụ La, xoay người chạy ra ngoài.
Cố Hướng Đông đặt La Tiểu Dũng xuống và chạy ra ngoài.