Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 380

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Này bà, bà có thể đổ nước bẩn từ trên lầu xuống thì tôi cũng đâu có cố ý đâu, chỉ là đặt rác trên hành lang nhưng bị gió thôi bay đi thôi mà! Hay là bà giúp tôi quét dọn nhé?”

“Phẹt, cô cũng đâu xinh đẹp mà sao ảo tưởng quá vậy!” Bà cụ La dùng câu nói mà Sở Y Nhất đã nói ngày hôm qua để đáp trả.

“Hả? Tiểu Bảo, mẹ không đẹp sao?”

“Mẹ thật đẹp, mẹ là người đẹp nhất mà con từng thấy!” Tiểu Bảo nghiêm túc trả lời.

“Vì tôi đẹp nên tôi mơ mộng cũng đẹp!” Sở Y Nhất mỉm cười vỗ đầu Tiểu Bảo, phối hợp ăn ý, “À bà này, tôi nghe nói phụ nữ mang thai không thể cúi người, vậy nên tôi không thể nào dọn dẹp được chỗ này. Hay là bà đợi Cố Hướng Đông nhà tôi tan làm quay về quét dọn cho. Còn không thì bà tự ra tay đi!”

Nói xong, cửa phòng bị đóng lại bởi một tiếng “rầm”, chỉ còn lại bà cụ La tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Bà cụ La muốn đợi Cố Hướng Đông quay trở về để dọn dẹp. Nhưng để chiếm diện tích của hành lang, bà mới bày nhiều đồ như vậy. Nếu không thể dọn dẹp sạch đống rác này, vậy thì bà cũng không cần những thứ đó nữa!

Nhìn qua cửa sổ thấy bà cụ La cam chịu quét rác, Sở Y Nhất cười đến mức híp mắt lại.

“Mẹ, mẹ đừng cười nữa.” Tiểu Bảo nhìn Sở Y Nhất, cậu bé không thích ứng lắm với người mẹ như thế này.

“Tại sao? Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ, con không biết à?”

“Chủ yếu là khi mẹ cười như vậy, con nhìn là biết mẹ đã làm chuyện xấu.”

“Đi, đi, đi.” Nói linh tinh cái gì vậy. Tâm trạng cô tốt nên không muốn tính toán với đứa nhỏ.

Cố Hướng Đông bước xuống lầu sau khi đã lên lầu lấy đồ ăn mà Hà Thúy Lan làm cho, lúc bước vào cửa nhà, anh bắt đầu hét lên.

“Vợ, Tiểu Bảo, đến giờ ăn cơm rồi!” Vừa nói vừa đặt thức ăn lên bàn.

Ngay khi Sở Y Nhất đưa Tiểu Bảo ra ngoài, cô nhìn thấy một đống đầy dầu mỡ trên bàn.

“Đây là cái gì?” Cô cảm thấy hơi khó chịu.

“Thịt lợn kho của chị dâu, nhìn này, hầm rất nhừ.” Cố Hướng Đông vừa nói vừa gắp một miếng bằng đũa lên.

Ngay khi Sở Y Nhất nhìn thấy dầu trên miếng thịt heo nhỏ xuống từ trên đũa, bóng loáng, bụng cô đột nhiên đảo lộn, vội vàng chạy ra khỏi phòng khách.

“Ọe”, sau đó bắt đầu nôn.

Cố Hướng Đông nhìn miếng thịt trên chiếc đũa, sau đó lại nhìn về hướng cô vợ nhỏ, miếng thịt này có vấn đề gì sao? Tại sao cô lại nôn. Sau đó anh cũng nhanh chóng chạy qua chỗ của cô.

“Vợ, em làm sao vậy?”

Chuyện gì vậy? Sở Y Nhất cũng tự hỏi chính mình, lẽ nào bắt đầu ốm ngén rồi!

Hôm qua cô còn nói chuyện này với Hà Thúy Lan, kết quả hôm nay mới bắt đầu? Đứa trẻ thiên thần và ân cần như đã nói đâu rồi?

Được, nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, cô sẽ không dám đắc ý nữa.

Sở Y Nhất nằm trên giường, cô nhìn Cố Hướng Đông với vẻ buồn bực. Bởi vì vừa nãy cô mới nôn ra, hai mắt ươn ướt, khi Cố Hướng Đông thấy vậy, trong lòng anh lại đau.

“Vợ, em có muốn ăn gì không, hay là uống chút gì đó?”

“Cố Hướng Đông, bây giờ anh đừng nhắc tới chuyện ăn uống với em. Em không thể tưởng tượng được đến cảnh đó, chỉ nghĩ thôi thì em đã... ọe…” Sở Y Nhất không hề tỏ vẻ nhõng nhẽo. Trong đầu cô thật sự không thể nào tưởng tượng được đến cảnh đồ ăn. Chỉ cần nghĩ tới, bao tử sẽ cuộn trào.

Thấy vậy, Cố Hướng Đông không dám nói gì. Anh đành lấy cái chậu đã được rửa sạch sẽ đưa đến bên cạnh cho cô vợ nhỏ, để cho cô nôn.

Nhưng anh thấy cô nôn cả ngày trời, đã không còn thứ gì có thể nôn được nữa. Bây giờ những gì cô nôn ra chỉ toàn là nước vàng, Cố Hướng Đông không biết là gì, nhưng anh biết cô vợ nhỏ chắc khó chịu lắm.

Sở Y Nhất mệt đến mức không muốn nhúc nhích chút nào, cô nằm trên giường nhắm mắt lại.

Cố Hướng Đông đặt nhẹ chăn bông lên người cô vợ nhỏ của mình để che đi rồi bước ra khỏi phòng.

“Này? Cục trưởng Cố, sao cậu lại ở đây?” Trời đã khuya rồi, tại sao Cố Hướng Đông lại xuống đây?

“Chị dâu, vừa nãy Sở Y Nhất nôn rất khủng khiếp, không ăn được gì. Có cách nào để giảm bớt triệu chứng đó không? Làm sao có thể tiếp tục như thế này được? Cô ấy bắt đầu nôn ra nước vàng rồi.” Cố Hướng Đông cau mày khi nghĩ đến thứ mà cô vợ nhỏ của mình đã nôn ra.

“Hầy, còn có thể làm được gì chứ?” Hà Thúy Lan thở dài. Phụ nữ mà, mang thai có dễ dàng gì đâu. Đứa trẻ trong bụng không hành hạ là tốt lắm rồi. Ngoài việc lo lắng ra còn cót hể làm được gì, chỉ có thể cứ thế mà sinh thôi.

“Khi người phụ nữ mang thai, ai cũng không giúp được đâu, càng không có cách nào để giải quyết tình trạng ốm nghén. Em chỉ có thể đợi đến ba tháng sau, có thể các triệu chứng sẽ thuyên giảm.”

“Không còn cách nào khác sao?” Cố Hướng Đông không chịu thua, anh hỏi lại lần nữa.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 380