Kể từ lần trước Hà Thúy Lan đến nhà và cãi nhau với bà cụ La, cả hai bên đã không còn muốn duy trì sự hòa bình. Giờ càng không muốn nhẫn nhịn hơn nữa, trực tiếp đối chất với nhau.
“Coi cô nói chuyện kìa. Tôi lớn tuổi rồi, mắt không còn nhìn rõ nữa. Bây giờ ngay cả chân cũng không khỏe, tôi có thể làm gì đây, đám trẻ mấy người cũng nên thông cảm đi chứ!”
Bà cụ La nhìn hai người ở phía dưới, ôi trời, ánh mắt thật đanh đá. Còn chưa dính nữa mà, giọng điệu lại không hề khách sáo.
“Ồ? Bà cụ lớn tuổi mắt kém, chân không khỏe nên có thể tùy tiện hắt nước bẩn à?” Sở Y Nhất liếc mắt nhìn bà cụ La, xem ra bà ta không hề suy nghĩ lại những chuyện đã qua sau cú té gãy chân.
“Không vậy thì phải làm sao? Mấy người đổ giúp tôi à?”
“Chị dâu à, có vài người có xinh đẹp gì đâu nhưng hay mơ mộng hão huyền quá nhỉ!”
“Thật chẳng ra làm sao.” Hà Thúy Lan cười run cả vai. Khóe miệng của Sở Y Nhất cũng cong lên.
Bị hai người nói như vậy, bà cụ La đứng ở trên lầu, tức giận đến mức nhảy cẫng cả lên.
“Ôi trời chị dâu à, bà cụ này già yếu bệnh tật, chúng ta nhường nhịn chút đi, chị nói phải không?”
Hà Thúy Lan không biết Sở Y Nhất làm trò gì, nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào.
“Lời này mới đúng là lời mà con người nói chứ, mấy người phải nhường nhịn tôi một chút.” Bà cụ La nở một nụ cười tự mãn.
“Vậy nên bà cụ à, bà nên nhớ kỹ, tôi đã mang thai rồi. Nếu sau này có chuyện gì, tôi đều nhường lại cho bà nhé!”
“ Đúng, đúng, đúng. Y Nhất của chúng tôi mang thai, cũng phải nhường đấy.” Sau đó Hà Thúy Lan nhận ra ý của Sở Y Nhất, nhanh chóng đồng ý.
Bà cụ La cứ cảm giác như thể mình đang nhảy vào cái hố do chính Sở Y Nhất đào. Bà tức giận trừng mắt nhìn Sở Y Nhất. Biết ngay con nhỏ c.h.ế.t tiệt này không có ý gì tốt mà.
Hừ, lời cũng do chính cô thừa nhận. Sau này nếu tôi có làm cái gì, cô cũng phải nhường nhịn tôi.
Ngày hôm sau, bà cụ La thấy hành lang rất lộn xộn, gió mùa thu mạnh thổi khắp nơi. Bà nhìn thật kỹ, những thứ này hoàn toàn không phải là của gia đình bà, vậy thì chỉ có thể là của gia đình Sở Y Nhất.
Bà cụ chống gậy khập khiễng bước đi, cầm gậy đập phá cửa nhà Sở Y Nhất.
“Mở cửa, mở cửa.”
Sở Y Nhất phát cáu khi nghe thấy giọng nói của bà cụ La. Cái gì đây, gõ cửa nhà cô chưa đủ nghiện à, giờ thì muốn phá luôn sao?
Cô không muốn để ý đến bà ta, phá thì cứ phá đi, phá hư rồi đúng lúc có thể bắt bọn họ bồi thường.
“Mẹ, chúng ta không cần mở cửa sao?” Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn về phía cửa, quay đầu hỏi Sở Y Nhất.
“Tiểu Bảo không cần phải quan tâm, lát nữa nói sau.”
“Vâng ạ. Mẹ ơi, hôm nay em có ngoan không ạ?” Tiểu Bảo đi tới, sờ lên bụng của Sở Y Nhất.
Lần đầu tiên khi biết mình có thai, Sở Y Nhất đã nói với Tiểu Bảo. Tiểu Bảo một mực khẳng định đó là em gái mình, cho nên từ lúc đó đến giờ thằng bé cứ luôn gọi em gái sao rồi, em gái như thế nào rồi.
Sở Y Nhất nghe cũng quen tai rồi, cứ mặc kệ thằng bé. Em gái cũng tốt, cô có thể chăm chút cho con bé giống như một cô công chúa nhỏ, đáng yêu biết bao!
“Em gái rất ngoan.” Sở Y Nhất thật sự không biết phải giải thích thế nào với Tiểu Bảo, hiện tại em gái vẫn chưa biết cử động, cô đành thuận theo lời của thằng bé.
“Sở Y Nhất, tôi biết cô đang ở nhà, mau ra đây cho tôi!”
Bà cụ La này vẫn chưa dứt à. Mặc dù cô cũng hiểu đại khái tại sao bà ta lại đến đây tìm mình, nhưng cô vẫn không muốn ngó tới.
“Bà làm cái gì vậy? Cửa nhà chúng tôi có sức hấp dẫn lớn như vậy với bà à? Cứ cách hai ba ngày lại qua, hay là muốn gõ hư luôn đây?” Sở Y Nhất mở cửa ra, khuôn mặt vô cùng tức giận.
“Cô còn tức giận nữa à? Nhìn xem, nhìn đống rác ở hành lang bị cô phá đây này. Có phải đống rác này là do cô để lên không. Tại sao cô không đem đi vứt đi?” Bà cụ La nheo mắt nhìn cơn gió thổi đống rác vào trong ngôi nhà mà bà vẫn chưa đóng cửa, trong lòng bà càng tức giận hơn.
“Ôi trời. Vào khoảng trước, một người phụ nữ mang thai như tôi đây bị người ta xô ngã nên phải nhập viện. Bác sĩ nói tôi cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không được cử động quá nhiều. Không phải bà đã đồng ý rồi sao, cần nhường nhịn người già và phụ nữ mang thai yếu đuối bệnh tật. Tôi cũng chỉ học theo bà thôi mà!”
Sở Y Nhất “chân yếu tay mềm” dựa vào cửa nhìn sắc mặt bà cụ La thay đổi liên tục, trong lòng không khỏi vui mừng khôn xiết.
Vì trên lầu chỉ có hai người bọn họ nên cô mới có thể trả đũa như thế này, nếu có gia đình của người khác, Sở Y Nhất sẽ không bao giờ dùng chiêu xấu này, bởi vì nó thực sự không tốt.