Đây là lần đầu tiên nữ giáo viên trẻ gặp phải chuyện như vậy, cô hơi đỏ mặt trước câu hỏi của bà cụ La.
“Bà ơi, vết thương trên mặt của Tiểu Dũng là do thằng bé tự ngã. Không liên quan gì đến những đứa trẻ khác trong lớp. Xin bà đừng hiểu lầm!”
“ Tôi hiểu lầm? Tôi hiểu lầm cái gì chứ? Vết thương trên mặt của Tiểu Dũng đang rõ rành rành ở đây? Là bị thương trong trường của mấy người mà? Trường của mấy người phải bồi thường tiền viện phí cho chúng tôi!” Nhìn thấy cô giáo tay chân luống cuống, bà cụ La càng hăng hơn nữa.
“Bà ơi, chuỵen này không đúng lắm, chính Tiểu Dũng tự té ngã mà…”
“Cái già mà không đúng? Nếu như cô không đền tiền, vậy thì tôi sẽ đi tìm lãnh đạo của mấy người, để lãnh đạo của mấy người đến giải quyết!”
Cô giáo nhỏ cau mày, nhìn bà cụ chống gậy và học trò La Tiểu Dũng trước mặt. Từ đầu đến cuối cô không nói lại được một câu nào, cô bắt đầu cảm thấy hơi buồn bực.
Vì không muốn làm phiền lãnh đạo, cô phải trả tiền thuốc men cho La Tiểu Dũng theo yêu cầu của bà cụ La.
“Bà ơi, vết thương của Tiểu Dũng nặng thế này, bà đưa thằng bé đi bệnh viện xem sao. Sau đó về nhà chăm sóc cho thằng bé đi.” Bây giờ cô giáo thực sự không muốn nhìn thấy La Tiểu Dũng, chi bằng cho thằng bé nghỉ học để nó về nhà dưỡng thương còn hơn!
Nếu bà cụ La biết, bà ấy sẽ làm loạn cái trường. Khiến cho sau này khi La Tiểu Dũng quay lại trường, sẽ không có ai chịu chơi chung với thằng bé nữa. Mọi người đều lo sợ thằng bé sẽ bị thương, và người bà hung hăng của thằng bé sẽ qua tìm mình.
Để trốn tránh trách nhiệm của bản thân, lần nào trong tiết thể dục cô giáo cũng không cho La Tiểu Dũng học, như vậy cũng sẽ không bị thương nữa.
La Tiểu Dũng nằm trên bàn trong phòng học, nhìn các bạn học bên ngoài vui vẻ, trong lòng cảm thấy ghen tị và buồn bã, đau khổ rơi nước mắt.
“Tiểu Dũng, sao cháu không vui?” Bà cụ La nhìn khuôn mặt bơ phờ của La Tiểu Dũng, bà quan tâm hỏi.
La Tiểu Dũng hoàn toàn không muốn nói chuyện với bà của mình.
“Ai lại bắt nạt cháu, nói cho bà biết, bà nội sẽ đi tìm người đó…”
“Đủ rồi! Bà chỉ biết tìm cái này kia, bà không thấy mất mặt sao?” Bà cụ La chưa kịp nói xong, La Tiểu Dũng nghe thấy bà mình lại muốn đi tìm người khác, cậu bé lập tức bộc phát cơn giận!
Bà cụ La nhìn La Tiểu Dũng bỏ cặp sách sang một bên, vẻ mặt đau lòng, tại sao phải thấy mất mặt? Chẳng phải đều là vì bảo vệ cháu hay sao!
“Bởi vì bà đến trường tìm cô giáo của cháu, bây giờ không ai chịu chơi với cháu nữa. Vì không muốn cháu bị thương, cô giáo cũng không cho cháu học tiết thể dục nữa, bà vui chưa!” La Tiểu Dũng không màng đến sắc mặt càng ngày càng đau lòng của bà cụ La, bộc phát hết tất cả những uất ức trong mấy ngày qua.
Bà cụ La lẩm bẩm, không biết phải nói gì.
Nhìn thấy La Tiểu Dũng mở cửa chạy ra ngoài, bà mở miệng nhưng cuối cùng lại không thốt ra được gì. Mình thật sự đã làm sai rồi ư? Dạy hư cháu của mình ư? Bà cụ La hoài nghi về nguyên do có phải do mình hay không!
Không, không phải do mình, mình không sai. Mình chỉ muốn bảo vệ cháu của mình thật tốt mà thôi, đều do lỗi của bọn họ. Sở Y Nhất, Hà Thúy Lan, còn cả cô giáo kia nữa, đều do bọn họ sai, bọn họ đang nhắm vào mình!
Hừ, nhất định là như vậy, tuổi trẻ bụng dạ xấu xa!
“Dạo này cảm thấy thế nào rồi?” Sau khi Sở Y Nhất từ bệnh viện trở về, cô hầu như nằm trên giường nghỉ ngơi. Hôm nay thời tiết tốt, cô xuống lầu tìm Hà Thúy Lan, cô ở nhà sắp mốc người cả rồi.
“Tốt lắm, có thể ăn, uống và ngủ nghỉ. Em cảm thấy mình đã mập lên.” Sở Y Nhất nhéo nhéo mặt mình, hình như nhiều thịt hơn.
“Ha ha, nghĩa là đứa nhỏ trong bụng biết thương mẹ, không hành hạ em, thật tốt!” Khỏi phải nói, dạo này sắc mặt của Sở Y Nhất rất tốt, hơn nữa trông cũng mập hơn so với ban đầu, thật sự rất vui.
Sau khi nghe Hà Thúy Lan nói xong, Sở Y Nhất cũng cảm thấy đứa trẻ trong bụng cô là một đứa bé chu đáo.
Trước đây cũng có các bà, các chị mang thai. Những người đó khi mang thai bắt đầu bị nôn, ăn xong thì nôn, không ăn cũng nôn, ba tháng đầu thai nghén giảm tận 10 kg, mặt mũi phờ phạc, trông rất tệ. Cô không ngờ rằng mình không phải gánh những cái tội này, cảm thấy rất mãn nguyện khi chạm vào cái bụng vẫn phẳng lì của mình!
“Em cảm thấy đứa trẻ này chắc chắn là một thiên thần.” Sở Y Nhất mỉm cười nói với Hà Thúy Lan.
“Rào rào”, tiếng chậu nước đổ cách bên chân Sở Y Nhất không xa.
Sở Y Nhất cau mày ngẩng đầu lên, nhìn thấy tay bà cụ La đang cầm một cái chậu rỗng, đứng ở lầu trên.
“Bà kia, dưới này còn có người đó, sao bà lại đổ nước xuống đây vậy?” Hà Thúy Lan nhanh chóng đứng dậy đi đến bên cạnh Sở Y Nhất, “Sao đây, lần trước hại người ta nhập viện, bà còn muốn lần nữa à?”