“Không, chúng tôi không nhận nổi tấm lòng của mấy người. Cô cứ cầm về đi, bằng không vợ tôi nhất định sẽ trách móc tôi mất.” Cố Hướng Đông đút tay vào túi, hoàn toàn không muốn nhận lấy bất cứ món gì từ trong tay của Tống Hồng Quyên.
“Phiền cô hãy quay về nói với người nhà của cô, sức khỏe của vợ tôi không tốt lắm, nên mong bọn họ tránh vợ tôi ra càng xa càng tốt. Nếu như lại xảy ra chuyện gì đó, mấy người không gánh nổi đâu!”
Anh đã biết chuyện bà cụ La nói cô vợ nhỏ của anh.
Mặt của Tống Hồng Quyên tái đi.
Ngày hôm sau, Sở Y Nhất nghe được chuyện bà cụ La bị gãy chân, trong lòng cô rất khoái chí. Đây là báo ứng đấy. Cô cắn một miếng táo thật to, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều!
Hà Thúy Lan cho biết bà cụ La bị ngã cầu thang. Mặc dù chỉ bị ngã từ những bậc cuối cùng, nhưng vì tuổi tác của bà cụ La đã lớn, lăn xuống một cái thì gãy chân.
Tuy trong lòng của Sở Y Nhất rất vui, nhưng khi suy nghĩ lại, trùng hợp như vậy sao?”
Vào buổi tối, Cố Hướng Đông mang một ít nước rửa chân cho Sở Y Nhất. Sở Y Nhất vừa ngâm chân vừa hỏi Cố Hướng Đông.
“Cố Hướng Đông, anh có biết chuyện bà cụ La bị té gãy chân không?”
“Biết chứ, ở một nơi rộng rãi như thế này, lại còn ở đối diện, anh không muốn biết cũng khó.”
Sở Y Nhất nhìn chằm chằm Cố Hướng Đông. Cô không nhìn ra bất cứ điều gì từ trên mặt của Cố Hướng Đông, lẽ nào là do cô đã nghĩ sai?
Hà Thúy Lan nói trước mặt cô những gì bà cụ La nói về mình. Khi nhìn thấy bộ dạng của Cố Hướng Đông, cô biết rằng anh đang rất tức giận. Bây giờ nghe tin bà cụ La bị gãy chân, cô còn tưởng do Cố Hướng Đông đã động tay động chân, nhưng nhìn sắc mặt bình thản của anh, lẽ nào do cô đã nghĩ quá nhiều?
Tuy nhiên, kể cả là anh làm thì cũng không sao cả. Tóm lại, cô cũng không định cho bà cụ đó sống yên ổn. Bây giờ thì hay rồi, đỡ phải ra tay.
Sở Y Nhất không còn nhìn chằm chằm về phía của Cố Hướng Đông nữa. Trong lòng Cố Hướng Đông thở phào nhẹ nhõm, nếu cô lại nhìn chằm chằm anh như thế này, anh không dám bảo đảm mình không bị lộ.
Đúng vậy, cú ngã của bà cụ La không phải do tai nạn, chính tay anh đã làm. Ai bảo bà ấy làm sai mà không biết sửa sai, lại còn thốt ra những lời lẽ ngông cuồng, không biết xấu hổ. Vậy thì anh cũng sẽ động tay, cô vợ nhỏ của anh bị té một cái, vậy thì bà ấy cũng phải té một cái, như vậy mới công bằng.
Bà cụ La bị gãy chân nằm ục ịch ở nhà. Bà không tài nào hiểu nổi tại sao mình lại có thể té được. Cái cầu thang đó bà đã đi biết bao nhiêu lần, coi như nhắm mắt cũng có thể đi được, không đến mức bị trượt té!
Trong lòng chợt thấy sốc, lẽ nào thật sự bị báo ứng?
Bà đã kéo ngã con nhỏ Sở Y Nhất kia, khiến nó động thái phải nằm ở nhà, lẽ nào đây là sự trừng phạt mà ông trời dành cho bà?
Nghĩ đến đây, bà cụ La đứng ngồi không yên. Nếu đây đúng là sự trừng phạt mà ông trời dành cho bà, vậy bây giờ bà phải làm sao đây? Đi xin lỗi con nhỏ đó à? Không, bà không muốn đi xin lỗi con nhỏ đó!
Trong lúc bà đang lưỡng lự giữa việc nên đi xin lỗi hay không, La Tiểu Dũng quay trở về với khuôn mặt bị bầm tím.
“Tiểu Dũng, cháu bị sao vậy? Tại sao mặt mũi làm thành ra như thế này? Có đau không cháu, cháu ngoan của bà, mau qua đây để bà nội xem sao.” Bà cụ La nhanh chóng đưa tay ra đặt lên người của La Tiểu Dũng, ngó thật kỹ những vết bầm trên khuôn mặt của thằng bé.
La Tiểu Dũng khóc nức nở, nhất thời không nói nên lời.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Lẽ nào bị anh đánh?” Bà cụ La vội vã nắm lấy tay La Tiểu Dũng, hỏi lại.
“Bà ơi, không phải cháu bị đánh, mà là cháu… cháu vô tình ngã xuống...” La Tiểu Dũng nức nở nói. Hóa ra là La Tiểu Dũng bất cẩn ngã xuống trong giờ học thể dục. Trùng hợp thế nào mặt lại tiếp đất trước, kết quả thì thành ra như vậy.
Khi bà cụ La nghe những lời của La Tiểu Dũng nói, trái tim bà chùng xuống một nhịp. Tại sao Tiểu Dũng cũng ngã? Không lẽ là sự trừng phạt của ông trời sao?
Ông trời ơi, lần này thì thiệt thòi quá. Thật ra là do Tiểu Dũng cướp dụng cụ học thể thao với người khác nên bị té ngã!
“Trường học kiểu gì vậy? Chúng ta nộp tiền cho bọn họ để đọc sách biết chữ, không phải để bị thương. Thầy cô giáo kiểu gì thế này. Ngày mai bà sẽ tìm thầy cô của cháu để tính sổ.” Bà cụ La đau đớn khi nhìn thấy đứa cháu yêu quý của mình bị thương.
Ngày hôm sau, bà cụ La phải chống nạng, bước đi khập khiễng đến trường để tìm giáo viên chủ nhiệm của La Tiểu Dũng.
“Cô làm giáo viên cái kiểu gì vậy. Cô nhìn cháu của tôi xem, mặt của nó bị thương thế này.
Không phải con cháu của mình nên không biết đau lòng đúng không!” Bà cụ La một tay kéo La Tiểu Dũng, đẩy thằng bé về phía trước mặt của giáo viên. La Tiểu Dũng bồn chồn không tình nguyện đi lên trước lắm.