Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 376

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Giường số 3, Sở Y Nhất .” Bác sĩ cầm sổ bệnh, theo sau là mấy bác sĩ và y tá đến trước cửa sổ.

“Hầy.”

“Hôm nay cô cảm thấy thế nào?”

“Rất khỏe, bụng cũng không đau nữa, có thể ăn uống và ngủ được.”

“Ừ, thấy rồi.” Bác sĩ đưa mắt nhìn thai phụ trước mặt, sắc mặt hồng hào sáng bóng, liền biết cô đang ở trong tình trạng tốt. “Vậy hai người có thể xuất viện rồi, về nhà tịnh dưỡng đi.”

“Em có thể xuất viện rồi, tốt quá. Cố Hướng Đông, anh mau làm thủ tục đi!” Mặc dù rất thích được Cố Hướng Đông chăm sóc tỉ mỉ, nhưng môi trường của khu bệnh viện vẫn khiến cô không chịu nổi.

Phụ nữ mang thai đến rồi đi, còn có những đứa trẻ mới được sinh ra, mỗi đêm đều sinh động hơn ban ngày. Điều này khiến Sở Y Nhất mấy ngày nay ngủ không ngon, vì vậy cô nóng lòng muốn về nhà, đi tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường của mình và có một đêm ngon giấc.

Cố Hướng Đông một tay xách đồ, một tay nắm tay của Sở Y Nhất và cùng cô bước ra khỏi bệnh viện.

“Anh không cần phải ôm em chặt như vậy, em sắp thở không nổi rồi, đâu phải em không thể đi được đâu.” Nhìn bộ dạng như sắp chạm mặt kẻ thù của Cố Hướng Đông, Sở Y Nhất cảm thấy hơi buồn cười. Cô đâu phải búp bê sứ, sao có thể chỉ một cái chạm nhẹ là vỡ đâu?

“Trái tim của anh không khỏe, không thể chịu thêm cú sốc nào nữa, nên để anh ôm em thật chặt đi.” Cố Hướng Đông không muốn trải qua một cơn đau thấu tim nào nữa.

Hử, tại sao Sở Y Nhất lại cảm thấy sự bảo vệ này giống như là đang thể hiện sự yêu thương dành cho cô mà ở khía cạnh khác vậy nhỉ. Được rồi, vì để bảo vệ trái tim của anh, cô đành gắn gượng bị “cưỡng ép” như vậy.

Tiểu Vương lấy đồ trên xe xách vào trong nhà, Cố Hướng Đông thì đỡ cô vợ nhỏ, chuẩn bị đi lên lầu.

“Mẹ, mẹ, mẹ đã về rồi, Tiểu Bảo rất nhớ mẹ.” Mấy ngày nay không gặp Sở Y Nhất, trong lòng ắt hẳn rất nhớ cô. Lúc này thằng bé đang ôm lấy đùi của Sở Y Nhất, cọ cọ vào người cô.

“Mẹ không sao, yên tâm đi, mẹ về rồi.”

“Y Nhất, em xuất viện rồi, không sao chứ?” Hà Thúy Lan nghe thấy động tĩnh liền nhanh chóng chạy ra khỏi nhà, đưa tay ra đỡ lấy Sở Y Nhất.

“Chị dâu, sao chị hành xử giống như Cố Hướng Đông vậy? Không sao, em đâu có yếu đuối đến vậy.” Sở Y Nhất không thích ứng được trước sự che chở chu đáo của mọi người.

“Cẩn thận sẽ chạy thuyền được vài năm, nhất là trước đây em còn bị động thai, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”

“Em nên nghe lời chị dâu đi.”

Sở Y Nhất bĩu môi, thôi bỏ đi, em vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan nghe lời, cẩn thận thì cẩn thận.

“Cục trưởng Cố, Y Nhất, hai người về rồi.” Tống Hồng Quyên chặn ba người bọn họ ở lối vào của cầu thang. À, cũng không đúng, chính ba người bọn họ đã chặn Tống Hồng Quyên, người đang đi xuống cầu thang, ở lối vào của cầu thang.

Tống Hồng Quyên xấu hổ, cô không thể quay đầu đi về nhà được, đành phải cắn răng nói lời chào. Nhưng ai biết được, cả ba người bọn họ như thể không nhìn thấy cô, cứ thế mà bước đi vào nhà.

Tống Hồng Quyên cắn môi nhìn nhóm người của Sở Y Nhất đóng chặt cánh cửa, cô vẫn không có dũng khí để đi vào. Nghĩ ngợi một hồi, như thể đã đưa ra quyết định gì đó, ánh mắt cũng trở nên kiên định hơn.

“Ba tháng đầu là giai đoạn quan trọng. Đây lại là thai đầu, em không được leo cao hay leo thấp, làm gì cũng phải cẩn thận, có biết không?” Hà Thúy Lan ấn ấn mền lên người Sở Y Nhất, đưa đầu ra nhìn Cố Hướng Đông ở trong phòng khách, sao đó thấp giọng nói, “Đặc biệt là ba tháng đầu này không thể chung phòng, em có biết chưa đấy?”

“Ôi, chị dâu, em biết rồi!” Sở Y Nhất bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng.

“Biết phải làm sao...”

“Bùm” Mặt của Sở Y Nhất càng đỏ hơn. Chị dâu Hà Thúy Lan đang xem mình là người gì thế này, cô làm gì có cái kiểu như thế!

“Em đừng nhìn chằm chằm chị như thế.” Hà Thúy Lan nhìn thấy Sở Y Nhất không nói nên lời, tâm trạng của cô rất vui.

“Em nghỉ ngơi trước một chút đi, chị xuốn dưới làm cơm. Ba tháng đầu này em cứ dưỡng thai thật tốt đi, chuyện cơm trong nhà để chị làm hết cho, tránh em phải hao tâm tổn sức!” Đúng lúc Cố Hướng Đông đang bước vào, Hà Thúy Lan nói với cả hai vợ chồng bọn họ.

Hai người nhìn nhau, “Vậy làm phiền chị dâu rồi.”

“Chỉ thêm vài đôi đũa và mấy cái chén thôi mà, phiền phức gì chứ!” Hà Thúy Lan nói xong thì đi xuống lầu bận rộn việc của mình.

Dạo gần đây Sở Y Nhất đã không được nghỉ ngơi tốt, vừa rúc vào chiếc giường thoải mái của mình là cô cảm thấy buồn ngủ. Chẳng bao lâu sau, cô thật sự đã chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh dậy, cô lại bị những tiếng ồn đánh thức,

“Cục trưởng Cố, anh cứ nhận đi. Đây chính là một chút tấm lòng của chúng tôi.” Giọng của Tống Hồng Quyên phát ra.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 376