“Bà bớt khóc lóc đi. Hãy đưa số tiền chúng tôi đã tiêu trong bệnh viện hai ngày qua. Cả viện phí mà Sở Y Nhất phải nằm ở trong bệnh viện nữa. Các người lo liệu mà chuẩn bị trước tiền cho xong đi!” Nói xong, Hà Thúy Lan còn cầm ra một chồng ngân phiếu, như sợ bọn họ không thừa nhận.
Ánh mắt của cô còn nhìn vào trong căn phòng, hừ, xem coi có thể trốn đến khi nào.
Giờ đã là lúc tan làm, cô không tin Tống Hồng Quyên không ở trong nhà, chỉ bảo bà cụ này ra để quấy rối mình.
“Tiền? Tiền cái gì mà tiền? Sức khỏe của Sở Y Nhất kia không tốt thì liên quan gì đến tôi, là do bản thân cô ta không có bản lĩnh, mang thai rồi mà cũng không biết, dựa vào cái gì mà đòi chúng tôi phải đưa tiền! Không có!” Vừa nghĩ tới chuyện bắt mình phải đưa tiền ra, bà cụ La như con mèo bị ai giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên.
“Mấy người không đưa, được thôi. Vậy bây giờ tôi sẽ đi tìm Phó Cục trưởng La. Tôi không tin, cả nhà mấy người lại không có một người biết nói lý lẽ.”
Tống Hồng Quyên, người đang ở trong phòng, nghe thấy những lởi của Hà Thúy Lan, mặt cô lại đỏ lên. Lời của Hà Thúy Lan như đang nói thẳng vào chính cô, Hà Thúy Lan biết cô đang ở trong nhà sao?
Hầy, thật là phiền phức. Cả lớn cả nhỏ, không một ai để cho cô yên tĩnh. Không gây chuyện này thì cũng phá chuyện khác. Vốn dĩ cô muốn đi đến trước cửa để xin lỗi, nhưng mà mẹ chồng cô sống c.h.ế.t cứ cản cô lại. Nói gì mà nếu như cô đi, vậy thì chứng tỏ thừa nhận bọn họ đã làm sai. Tình huống lúc đó chỉ là tự phòng vệ, không thể coi như là cố ý gây thương tích được.
Hừ, đúng là một bà cụ thất học, nói câu nào câu đó cũng toàn luồn lách. Cô ngước đầu nhìn La Đại Dũng, nhìn thấy anh không nói gì, cũng coi như hiểu ý trong câu chuyện này. Những lời mẹ chồng nói cũng coi như là những lời La Đại Dũng phân tích cho cô nghe.
Được rồi, mẹ con ai hai người thích làm gì thì làm đi, cô cũng không quan tâm.
Đã hai ba ngày trôi qua không thấy động tĩnh gì, cứ tưởng sự việc này sẽ qua đi, nhưng không ngờ hôm nay lại bùng phát. Hà Thúy Lan trực tiếp tìm tới cửa, khiến cô chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào. Đã thế, mẹ chồng còn một mực đẩy cô vào trong phòng, không cho cô ra ngoài.
“Cô thích tìm ai thì tim, tóm lại ý của tôi chính là ý của cái gia đình này!” Bà cụ bày ra dáng vẻ không hề sợ trời không hề sợ đất, khiến cho Hà Thúy Lan tức giận tột độ.
“Cả nhà mấy người đúng là càn quấy, vô sỉ!” Hà Thúy Lan thật sự không muốn dây dưa với bà cụ này. Chính cô cũng không ngờ rằng Tống Hồng Quyên lại có thể ở lì trong căn phòng đó. Da mặt của Tống Hồng Quyên cũng dày thật. Đúng là không phải người một nhà sẽ không vào cùng một nhà, bọn họ quá hợp nhau đi!
“Cố Hướng Đông, em muốn uống nước.” Sở Y Nhất dựa nửa người vào đầu giường, miệng đang ăn chuối, mỉm cười nhìn Cố Hướng Đông.
“Ừ, được.” Cố Hướng Đông nghe vậy lập tức đứng dậy, cầm ly nước rót nước, cẩn thận thổi, “Đây, cẩn thận đấy. Em uống trước một ngụm xem có nóng hay không.”
Nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của Cố Hướng Đông, khóe miệng Sở Y Nhất càng cong hơn, cô cười thầm. Cảm giác được nuông chiều thế này thật sự rất tuyệt.
“Cười cái gì vậy?” Nhìn cô vợ nhỏ ngốc nghếch, Cố Hướng Đông cũng cười theo.
“Cố Hướng Đông, anh có bao giờ nghe qua câu nói này chưa?”
“Câu nói gì?”
“Cuộc đời của một người phụ nữ, làm công chúa một ngày, làm hoàng hậu mười tháng, và cực khổ cả một đời. Dáng vẻ của anh bây giờ khiến em cảm thấy em đang được đối đãi giống hoàng hậu mười tháng.” Sở Y Nhất mỉm cười, cô dùng lời thoại của hiện đại nói với Cố Hướng Đông.
Cố Hướng Đông sững sờ một lúc, sau đó anh nhận ra ý của cô vợ nhỏ.
“Đừng nói lung tung, em sẽ làm hoàng hậu cả đời.” Cố Hướng Đông trìu mến nhìn cô, anh nhớ ra mình thiếu cô vợ nhỏ một buổi lễ nghi thức, vậy thì để cô làm hoàng hậu cả đời này đi.
“Vậy em đợi xem sao.”
“Ừ.” Sau đó, anh cầm lấy vỏ chuối trên tay cô vợ nhỏ ném đi, rồi lại lau tay cho cô. Cẩn thận và ân cần.
Người phụ nữ đang mang thai ngồi bên cạnh nhìn với vẻ ghen tị, sau đó lại nhìn người đàn ông đang nằm trên giường của mình ngủ ngáy. Thật sự không so sánh thì sẽ không biết, một khi so sánh rồi thì lại cảm thấy quả thật không thể nào ưa được chồng của mình.
Người phụ nữ tức giận đánh chồng mình một cái. Anh ta giật mình bật dậy, mắt vẫn chưa mở được, miệng hỏi: “Sao vậy vợ?”
Trong lòng cô lại cảm thấy khá buồn cười.
“Anh nằm sấp ngủ không thấy khó chịu sao, anh nằm ngửa ra ngủ đi. Đúng lúc em muốn xuống giường đi dạo một chút, bác sĩ bảo em phải đi lại nhiều hơn.”
“Ồ, vậy anh không ngủ nữa, anh đi dạo cùng với em, đi thôi!” Người đàn ông dụi mắt vỗ vỗ mặt, sau đó dìu người phụ nữ ra khỏi giường. Trong lòng người phụ nữ nghĩ, hình như cũng không đến mức như thế. Khóe miệng của người phụ nữ mỉm cười hạnh phúc, đi ra ngoài với cái bụng rất to.