Trên tay của Sở Y Nhất vẫn còn cắm túi truyền nước, chân mày của cô nhăn nhẹ, cho thấy cô không thoải mái lắm.
Cố Hướng Đông nắm tay cô, anh dùng ánh mắt dịu dàn nhìn gương mặt của cô vợ nhỏ. Anh đưa tay sờ lên vùng bụng vẫn phẳng lì của cô. Đến bây giờ anh vẫn không thể tin được, trong này thật sự có một đứa trẻ sao?
Trong lòng anh vừa vui nhưng cũng vô cùng bất lực. Nhìn thấy cô chịu đau, nhìn thấy cô chịu khổ, vậy mà bản thân là không thể làm gì, cảm giác này thật tệ.
“Thế nào rồi? Y Nhất có khá hơn chút nào không?” Hà Thúy Lan nhẹ nhàng bước vào, tay cô xách rất nhiều đồ. Khi nhìn thấy Cố Hướng Đông nắm tay Sở Y Nhất, trong lòng cô chợt cảm động.
“Chị dâu.” Nhìn thấy Hà Thúy Lan, Cố Hướng Đông đặt tay cô vợ nhỏ xuống rồi đứng dậy, “Bác sĩ nói đưa đến rất kịp thời, thể chất của Y Nhất khá tốt nên không có gì nghiêm trọng, tuy nhiên cần phải quan sát thêm.”
“Ừ, không có chuyện gì nghiêm trọng là tốt rồi. Cục trưởng Cố, chị thực sự xin lỗi. Nếu không phải do hai đứa con của nhà chị, Y Nhất cũng sẽ không trở nên như vậy …” Trong lòng Hà Thúy Lan cảm thấy có lỗi. Nếu không phải Sở Y Nhất kịp thời phát hiện hai đứa trẻ không quay về nhà, sau đó lại nhìn thấy sự bất thường của La Tiểu Dũng, thật không biết hai đứa trẻ nhà cô sẽ phải ở trong cái hố sâu đó bao nhiêu lâu.
“Chị dâu, đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này không liên quan đến chị đâu. Tiểu Tráng thế nào rồi?” Dù trong lòng Cố Hướng Đông chất chứa toàn là Sở Y Nhất, nhưng anh cũng không quên hỏi thăm tình hình của Tiểu Tráng.
“Thằng bé do sợ hãi nên cảm lạnh. Cơn sốt cũng đã giảm rồi. Không sao đâu, chỉ cần đợi tâm trạng của thằng bé bình tĩnh là được.”
“Vâng, chị đâu. Em sẽ ở đây chăm sóc cho Sở Y Nhất, phiền chị giúp em trông coi Tiểu Bảo khoảng một hai ngày.”
“Được, em yên tâm đi.” Hà Thúy Lan đặt bát canh trứng cô mang đến đặt trên tủ, “Đây là canh chị mang cho Y Nhất. Đợi khi nào em ấy tỉnh dậy, em cho em ấy uống đi nhé.”
“Vâng, làm phiền chị dâu rồi.”
“Nhân tiện, có ai trong gia đình La Đại Dũng đến gặp Y Nhất không?” Hà Thúy Lan đang định bước tới cửa thì quay lại hỏi Cố Hướng Đông.
“Không.”
“Ừ, chị biết rồi!”
Tiểu Tráng gần như đã ổn định và không còn sốt nữa, nên Quách Hòa Bình và Hà Thúy Lan dẫn thằng bé về nhà.
Khi đến nhà, Hà Thúy Lan không ngồi xuống ngay mà lại đi ra khỏi nhà.
“Em đi đâu vậy?” Quách Hòa Bình nhìn thấy căn phòng toàn là trẻ con, anh cảm thấy hơi đau đầu. Vợ anh lại đi đâu nữa đây? Lẽ nào để anh một mình trông coi ba ông tướng nghịch ngợm này sao?
“Mở cửa!” Hà Thúy Lan trực tiếp lên lầu hai, đạp cửa nhà La Đại Dũng.
“Cô làm cái gì vậy hả? Dựa vào cái gì mà đạp cửa nhà chúng tôi!” Bà cụ La nhìn thấy Hà Thúy Lan đang tức giận, cảm thấy thật không thể hiểu nổi
“ Tôi làm cái gì chứ? Người lớn, người nhỏ các người làm gì không lẽ trong lòng không biết?”
“Hà Thúy Lan, hôm nay cô phát điên cái gì vậy. Người lớn trẻ nhỏ nhà tôi thì làm cái gì chứ?”
“Con người phải biết giữ mặt mũi, cái cây cũng phải có da thịt. Tôi đã từng thấy những người vô liêm sỉ như vậy. La Tiểu Dũng của nhà mấy người ghen tị với con chúng tôi vì chúng nó có một chiếc cặp mới, còn nó thì không có nên đã đẩy Tiểu Tráng xuống hố sâu. Một đứa trẻ nhỏ bé mà lại có thể làm ra chuyện như vậy, chẳng phải quá tàn độc hay sao?” Hà Thúy Lan nghĩ đến cảnh hai đứa nhỏ rơi xuống hố sâu, sợ hãi và bất lực, lòng cô đau nhói.
Tiểu Tráng nhập viện truyền nước hai ba ngày, vậy mà không thấy người nhà họ La đến thăm hỏi một câu hay nói xin lỗi!
“Hà Thúy Lan, cô cũng là người lớn, không ngờ lại có thể dùng những từ ngữ độc ác để nói một đứa trẻ. Rốt cuộc ai mới là người tàn độc đây. Trẻ con đánh nhau không phải là chuyện bình thường sao. Tay của Tiểu Dũng nhà tôi cũng bị đám con của mấy người cào xước cả rồi. Chúng tôi có nói gì không?” Bà cụ La chống nạnh hai tay, điệu bộ không phục.
“Quả nhiên thượng bất chính, hạ tắc loạn. Chính bởi vì có một người lớn như bà đây mà trẻ con mới không có giáo dục đến thế. Tôi suýt nữa quên mất, chính bà đã đẩy Sở Y Nhất xuống đất, làm cô ấy động thai phải nằm ở trong bệnh viện, thế mà không thèm nói một lời xin lỗi. Làm sao có thể mong đợi một đứa trẻ chủ động nhận lỗi! Đúng là người lớn như thế nào sẽ dạy trẻ con thành ra như thế ấy!”
“Ôi trời ơi, thật không có thiên lý!” Bà cụ La cũng coi như hiểu được tại sao hôm nay Hà Thúy Lan đến bới móc. Biết làm sao được, dù có ngụy biện như thế nào thì lỗi lầm quả thật cũng là do bọn họ. Vậy nên bà dứt khoát đặt m.ô.n.g ngồi ở trước cửa, lấy tay đập vào chân mình và bắt đầu rống lên.
Hà Thúy Lan nhìn bà cụ La ở trên mặt đất với ánh mắt lạnh lùng, trong lòng càng thêm chán ghét.