Khi Hà Thúy Lan đi làm về, cô thấy trong nhà tối đèn, nghĩ rằng bọn trẻ đang ở nhà Sở Y Nhất nên muốn lên xem chúng có ở trong nhà cô không. Kết quả khi vừa mới mở cửa ra, cô nhìn thấy Sở Y Nhất ngã ở trên đất, Tiểu Bảo thì đứng bên cạnh lay lay Sở Y Nhất, sợ đến khóc rống lên.
“Mẹ ơi, mẹ bị sao thế? Mau mở mắt ra đi, mẹ đừng c.h.ế.t mà!”
Hà Thúy Lan vội vã chạy đến.
“Y Nhất, Y Nhất, em bị sao vậy?” Hà Thúy Lan lắc mạnh Sở Y Nhất nhưng Sở Y Nhất không có phản ứng gì. Hà Thúy Lan đưa tay ra và nhéo vào người của Sở Y Nhất, vẫn không có phản ứng gì. Trái tim của Hà Thúy Lan như thắt lại!
Hà Thúy Lan phải ngồi xổm xuống, kéo tay cô ấy, cõng cô ấy trên lưng và chạy xuống lầu!
Khi vừa bước xuống cầu thang, cô nhìn thấy Cố Hướng Đông và Quách Hòa Bình mỗi người đang bồng một đứa trẻ đi vào.
“Cục trưởng Cố, nhanh lên, Y Nhất ngất rồi, mau đưa cô ấy đến bệnh viện!”
Cố Hướng Đông nhìn cô vợ nhỏ trên lưng Hà Thúy Lan mà tim như thắt lại, anh nhét Tiểu Tráng cho Quách Hòa Bình, còn mình thì đỡ cô vợ nhỏ trên lưng Hà Thúy Lan xuống rồi chạy ra ngoài.
Hà Thúy Lan nhìn hai đứa trẻ trong tay Quách Hòa Bình, quần áo ướt đẫm, mặt đầy bùn đất, Tiểu Tráng thì không bình thường.
“Chuyện gì thế này?”
“Trước tiên khoan hỏi nhiều như vậy, em ở nhà trông coi Đại Tráng với Tiểu Bảo, anh sẽ đến bệnh viện cùng với Hướng Đông. Tiểu Tráng sốt rồi!” Quách Hòa Bình đặt Đại Tráng xuống, ôm Tiểu Tráng ra ngoài theo Cố Hướng Đông.
“Phó Cục trưởng Quách, anh có muốn chúng tôi giúp không?” La Đại Dũng hét lên từ phía sau.
Quách Hòa Bình thật sự không muốn để ý tới La Đại Dũng, lại còn muốn giúp đỡ nữa sao? Tại sao con anh lại thành ra nông nỗi này lẽ nào trong lòng vẫn không hiểu! Lại còn hỏi có muốn giúp hay không? Không cần, mấy người cứ ở trong nhà mà đợi đó đi.
Tiểu Vương đã lái xe nhanh nhất có thể và cuối cùng cũng đến bệnh viện.
“Bác sĩ, bác sĩ!” Cố Hướng Đông bồng cô vợ nhỏ của mình, anh chạy như điên vào trong, sau đó gọi bác sĩ.
Bác sĩ nghe thấy tiếng động, nhanh chóng đẩy giường bệnh đi tới.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Vừa nãy bị người khác đẩy té ngã một cái, bây giờ lại ngất đi …” Cố Hướng Đông hoảng sợ cực độ, anh đi cùng bác sĩ đẩy cô vợ nhỏ của mình vào trong phòng cấp cứu!
“Hướng Đông, thể chất của em dâu rất tốt, chắc không có chuyện gì to tát đâu. Cậu cũng đừng quá lo lắng!” Quách Hòa Bình cũng ôm đứa nhỏ đi tới.
“Anh đừng quan tâm đến bọn em nữa, mau đưa Tiểu Tráng đi khám xem sao!” Tuy rằng Cố Hướng Đông đang lo lắng, nhưng cũng không quên Tiểu Tráng vẫn còn đang sốt.
“Ừ, vậy anh đi qua kia trước đây.” Quách Hòa Bình nhìn bộ dạng thất thần của Cố Hướng Đông mà thở dài trong lòng, đành phải đưa Tiểu Tráng đi gặp bác sĩ trước.
Cố Hướng Đông đang đứng trên hành lang, đầu óc ong ong, cả nhịp tim căng thẳng, giống như có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình, càng đập càng nhanh...
Từ trước đến giờ sức khỏe của cô vợ nhỏ rất tốt, tại sao lần này lại ngất xỉu. Anh nhớ lại trước đó khi cô nói chuyện với mình, lúc bà cụ La kéo cô té ngã, sắc mặt của cô đã rất xấu, liệu có phải vì nguyên do này?
Cô ấy sẽ không sao, nhất định sẽ không sao!
Cố Hướng Đông cứ nói với chính mình hết lần này đến lần khác, tựa như đang tiếp thêm động lực cho mình, cũng như đang an ủi lấy chính mình!
“Người nhà của Sở Y Nhất…”
“Đây.” Cố Hướng Đông phản ứng rất mạnh, anh ngẩng đầu lên nhìn âm thanh phát ra cách đó không xa. Sau đó nhanh chóng chạy tới.
“Anh là chồng của cô ấy?”
“Vâng thưa bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi? Cô ấy bị sao vậy?” Giọng của Cố Hướng Đông không giấu được vẻ lo lắng.
“Tại sao anh lại bất cẩn như vậy? Vợ anh đã mang thai rồi, tại sao có thể để cho cô ấy bị té thế. Cô ấy không sao, chỉ là trước đó do cú té làm động thai, cô ấy không chịu được nên mới ngất đi …”
Cố Hướng Đông đứng ngơ ra tại chỗ. Trong đầu anh, ngoại trừ câu nói “Vợ của anh có thai rồi ”, những câu khác anh đều bỏ ngoài tai!
Cô vợ nhỏ của anh đã có thai? Bọn họ đã có một đứa con cho riêng bọn họ?
“Bác sĩ, bác sĩ nói vợ tôi có thai ư?”
“ Đúng vậy, được gần hai tháng rồi. Tuy có động thai khí như không sao cả!”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ.” Giọng Cố Hướng Đông run rẩy.
Tiểu Vương đi tới, anh thấy cục trưởng đáng kính của mình đang mỉm cười như một tên ngốc. Khi vừa thấy anh đi qua, cục trưởng đã kéo anh lại và nói: “Vợ tôi có thai rồi, vợ tôi có thai rồi …”
Tuy rằng miệng anh không bảo gì, nhưng thực ra trong lòng Cố Hướng Đông cũng rất để tâm. Anh mong đợi đứa trẻ này còn không kém Sở Y Nhất. Đàn ông bảy thước, vào lúc này đôi mắt cũng đỏ hoe.