Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 389

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Bố thấy người ta trưởng thành, tính tình lại tốt à? Vậy bố lấy đi, bảo con lấy làm gì?” Lưu Dịch nhìn người đàn ông đối diện, cười nhạt.

“Cái thằng hỗn xược, ăn nói cái kiểu gì vậy!” Một tiếng “rầm” vang lên, người đàn ông đập tay lên bàn. Ông ấy cố gắng kiềm chế, bằng không đã vứt tách trà bên tay đi rồi.

“Bố nói đi, bố đang bận tâm cái gì đây? Nếu như muốn có con đàn cháu đống, không phải bố đã có rồi sao. Thúc giục con làm cái gì chứ? Chuyện hôn nhân của con không cần bố làm mai vô tội vạ!”

“Bố không bận tâm thì ai bận tâm cho con?”

“Con cũng không cần bố bận tâm. Bố đi bận tâm những đứa con những đứa cháu kia của bố đi. Nếu như không có chuyện gì khác thì con đi trước đây.” Thật lãng phí thời gian của mình, sớm biết vậy đã không qua đây làm gì.

“Con cũng đừng có nghĩ tới cô gái Sở Y Nhất kia nữa. Bố thấy người ta không có ý gì với con đâu. Người ta còn có con cái. Con đường đó của con bị dập tắt rồi.”

Đôi chân đang bước đi hướng ra ngoài của Lưu Dịch chợt khựng lại, cô gái đó sao lại mang thai rồi? Xem ra mình đã lâu không gặp cô ấy. Chuyện lớn như vậy mà mình lại không biết.

“Con thấy bố thật là rảnh rỗi, còn hao tâm tổn sức đi nghe ngóng những chuyện đó của người ta. Nếu bố có nhiều sức như vậy, chi bằng làm nhiều chuyện thực tế hơn đi. Đừng trách con không nhắc nhở với bố, mau đuổi người đó đi đi. Bố tưởng Cố Hướng Đông là động vật ăn cỏ, không biết có người đang quan sát cậu ta à?” Đừng có làm người ta thấy thất vọng!” Lưu Dịch nói xong liền bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại.

Người đàn ông nhìn bóng lưng của Lưu Dịch, đôi mắt tối sầm lại. Không biết rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

“Thưa ngài, bây giờ chúng ta đi …?” A Đông nhìn Lưu Dịch đang ngồi ở ghế sau, từ lúc lên xe đến giờ không nói một lời, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.

“Tới Bảo Ứng.” Sau khi nói xong, Lưu Dịch nhắm mắt lại.

“Vâng, thưa ngài.” Nghe xong lời của Lưu Dịch, A Đông khởi động xe. Xem ra muốn đi thăm cô gái họ Sở kia, bằng không sao phải qua đó khi không có kế chuyện gì.

A Đông biết rõ nhưng cũng không dám nói gì, chỉ có thể nghiêm túc phóng xe đi.

Cố Hướng Đông nhìn chằm chằm vào tài liệu trong tay, bất giác nhíu mày.

“Cậu đang bày ra biểu cảm gì vậy. Đây là chuyện tốt, học xong có thể thăng chức. Người khác muốn có cơ hội này cũng không được. Sao đến tay cậu thì lại không vui chút nào vậy?” Quách Hòa Bình nhìn phản ứng của Cố Hướng Đông, anh không hiểu nổi.

“Đi Bắc Kinh học nửa năm…”

“Ừ, đây cũng là để chuẩn bị cho việc thăng chức của cậu.”

“ Tôi sẽ về bàn bạc với vợ.” Trong lòng Cố Hướng Đông thực sự không muốn xa vợ quá lâu. Cô ấy vừa mới mang thai và tình trạng cũng không tốt lắm. Nếu như không có anh ở cạnh bên, vậy thì cô ấy chỉ có một mình, sẽ vất vả biết bao!

Quách Hòa Bình trợn tròn mắt: “Cũng đâu phải kêu vợ cậu đi, anh bàn bạc với vợ cậu làm gì. Sao giờ cậu lại giống như một bà mẹ thế?”

Dù Quách Hòa Bình nói gì, Cố Hướng Đông cũng phớt lờ, anh thu dọn đồ đạc và tan làm đi về nhà.

“Con nói cái gì?” Mẹ cả Tôn nghe đứa con út của mình nói chuyện, bà lập tức buông hết việc trong tay của mình và nhấc chân bước qua chỗ của Cố Hướng Đông, “Con muốn ra ngoài học, lại còn nửa năm?”

“Vâng.”

Sở Y Nhất cũng khá kinh ngạc, tại sao đột nhiên anh lại muốn ra ngoài học tập. Trước đó không hề nghe phong phanh gì cả, hơn nữa lại còn tận nửa năm. Sở Y Nhất tính nhẩm, e là lúc đó đứa nhỏ trong bụng cũng đã chào đời.

“Trong khoảng thời gian đó có thể về giữa chừng được không?”

“Học tập theo hình thức kín, không thể quay về. Đi vào rồi thì chỉ có thể học cho đến khi kết thúc mới có thể ra ngoài.”

“Ồ.”

Trong lòng Sở Y Nhất quả thật không muốn Cố Hướng Đông ở xa mình như vậy. Nhưng dù Cố Hướng Đông không nói ra, Sở Y Nhất biết rằng cơ hội như vậy rất hiếm, và đó chắc chắn là một cơ hội tốt cho anh.

Nhìn thấy vẻ mặt tiu nghỉu của cô vợ nhỏ, Cố Hướng Đông cảm thấy khó chịu. Anh hít một hơi thật sâu, định nói sẽ không đi nhưng bất ngờ bị mẹ anh đánh một cái vào lưng.

“Con đi đâu chứ, lại còn đi trong thời gian dài, con của con sinh ra không nhìn được mặt của con. Nên ở nhà thì hơn, cùng với Y Nhất. Học cái gì mà học, không thể đợi đến sau này rồi đi được à?” Mẹ cả Tôn tức giận. Phụ nữ đang mang thai mà không có chồng cạnh bên, trong lòng chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu. Hơn nữa đứa con dâu này lại đang ở trong tình trạng như vậy, con trai của bà nên phải ở cùng với nó mới được.

Mới đầu bà cũng chịu rất nhiều khổ cực, bố Cố thì bôn ba khắp nơi, còn bản thân bà mang thai một mình ở nhà, bận ngoài bận trong. Vậy nên bà rất biết cảm giác đó, chính bởi vì biết nên mới không muốn con dâu của mình lại trải qua những chuyện giống như vậy.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 389