Mẹ cả Tôn không hề cảm thấy thương cảm một chút nào.
“Con ngủ nghỉ không tốt là đúng rồi. Nếu như để con ngủ nghỉ thật tốt, vợ con sẽ ngủ nghỉ không tốt.” Thái độ của mẹ cả Tôn rất kiên quyết.
“Mẹ không tới thì gia đình bọn con yên ổn, nghỉ ngơi khỏe rồi. Hơn nữa, con là người không biết chừng mực đến thế sao?” Cố Hướng Đông bất mãn phản đối.
“Đừng có nói mấy câu có hay không có, vô ích thôi. Mau ăn cơm rồi đi làm đi!” Mẹ cả Tôn xua tay ghét bỏ!
“Hướng Đông à, hôm nay cậu sao vậy. Trông chẳng có tinh thần gì cả, cậu đã thở dài bao nhiêu lần rồi?” Quách Hòa Bình nhìn Cố Hướng Đông, người đang uể oải, anh không hiểu lắm. Trước đó, tinh thần của thằng nhóc này vẫn ổn mà, hôm nay bị gì vậy?
“À, tôi biết rồi. Nhìn điệu bộ như thế này, có phải do tối tăng ca quá nhiều không?” Quách Hòa Bình nói và nháy mắt với Cố Hướng Đông, như thể “ tôi biết rồi ”.
“Anh đang rảnh phải không? Đúng lúc đấy, vụ án lần trước chuyển giao cho anh đã tiến triển đến đâu rồi. Anh có thể kể tình hình một chút cho tôi nghe không?” Cố Hướng Đông dựa lưng vào ghế, nhướng mày nhìn Quách Hòa Bình.
Thằng nhóc này đúng là xấu xa. Chẳng phải chỉ đang nói đùa thôi sao, có cần đến mức vậy không? Không lẽ cậu ta không biết bản thân đã giao cho mình vụ án như thế nào. Chỉ mới đây thì làm sao có tiến triển được chứ, thật là! Quách Hòa Bình bĩu môi trong lòng.
“Gì ấy nhỉ… tôi nhớ ra rồi, bên tôi còn có việc, không nói chuyện với cậu nữa!” Quách Hòa Bình đứng dậy, vội vã rời đi như thể chân mới được xoa thêm dầu.
Nhìn bóng lưng Quách Hòa Bình, Cố Hướng Đông khó chịu nhắm mắt lại và nhíu mày.
Tăng ca? Dĩ nhiên là anh muốn tăng ca, nhưng phải có cơ hội. Khoan nói đến chuyện tăng ca, chỉ “ đi làm ” bình thường thôi mà cũng thấy xa xỉ. Bây giờ mẹ anh còn coi anh như là thứ gì phiền phức lắm. Chỉ nghĩ thôi cũng thấy bực bội, thật đúng là!
“Y Nhất, mau tới uống nước súc miệng đi.” Mẹ cả Tôn nhìn cô vợ nhỏ mới nôn hết những gì vừa ăn, mà nhanh chóng đem nước qua cho cô súc miệng.
“Đều tại mẹ. Lần sau mẹ không ép con ăn nữa, ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu…”
Bà cảm thấy đứa con dâu của mình giờ đây thật sự quá gầy, muốn nó ăn nhiều đồ ăn thêm nữa để sức khỏe tốt hơn. Nhưng không ngờ rằng, chỉ ăn thêm có vài miếng mà đã nôn ra rồi.
“Mẹ, không sao đâu. Mẹ đừng đứng ở đây, bẩn lắm, ọe…” Sở Y Nhất vươn tay muốn đẩy mẹ cả Tôn ra. Đống nôn rất bầy nhầy và lộn xộn.
“Con không cần chú trọng nhiều như vậy làm gì, đều là người trong nhà cả.” Mẹ cả Tôn vỗ nhẹ vào lưng cô để cô dịu lại.
Thấy tình hình thuyên giảm, mẹ cả Tôn vội lấy ống nhổ đi vì con dâu nhìn thấy sẽ khó chịu.
Sở Y Nhất ói đến mức nước mắt chảy ra, cô nhanh chóng lấy khăn giấy lau đi.
“Con nói xem, đứa trẻ trong bụng của con thật là nghịch ngợm. E rằng đây là một đứa trẻ mập mạp, thật biết hành hạ mẹ nó mà.” Mẹ cả Tôn nhìn Sở Y Nhất đang dựa vào giường, bà mỉm cười nói.
“Mẹ. Lúc mẹ sinh anh cả, anh hai và Cố Hướng Đông, mẹ cũng bị như vậy sao?” Sở Y Nhất tò mò hỏi.
“Làm sao có thể? Lúc đó mẹ có thể có cái ăn là đã tốt lắm rồi. Chắc có lẽ bọn nó cũng biết tình hình nên mới không hành hạ mẹ là bao!” Mẹ cả Tôn nhớ tới cảnh khi mang thai ba anh em, bà không có một ngày nào rảnh rỗi, không làm cái này thì làm cái kia. Chợt bà cảm thấy hơi xúc động, những ngày tháng bây giờ càng ngày càng tốt hơn rồi!
“Nếu so với các anh, đứa trẻ này thật sự không thành thật một chút nào.” Sở Y Nhất sờ sờ bụng. Miệng tuy than thở, nhưng trong ánh mắt cũng không giấu được vẻ hạnh phúc.
Bắc Kinh.
Lưu Dịch dựa vào lưng ghế, bắt chéo chân và đung đưa.
“Bỏ chân xuống, nhìn coi có ra thể thống gì không. Thật không biết phép tắc!” Người đàn ông ngồi đối diện nhíu mày, cuối cùng vẫn không nhịn được nên phàn nàn vài câu.
“Không phải bố nói cứ thoải mái như ở trong nhà à? Sao đây, câu nói này là lời khách sáo nhất rồi đấy ư? Vậy là con đã hiểu sai rồi!” Miệng thì bảo vậy nhưng đến cuối cùng thì Lưu Dịch vẫn không bỏ chân xuống. Tuy nhiên anh vẫn nên tiết chế một chút.
Trái tim của ông già không khỏe, anh cũng không muốn chọc cho ông ấy tức giận đến mức nhập viện. Nếu như vậy, chắc chắn sẽ có người nói anh bất hiếu. Tốt hơn vẫn nên tiết chế!
“Bố nói đi. Bảo con quay về đây là có chuyện gì muốn nói với con?”
Người đàn ông nhìn Lưu Dịch cà lơ phất phơ mà thấy đau lòng. Đã lớn chừng này tuổi mà không suy nghĩ đến chuyện thành gia lập thất.
“Bố thấy Dao Dao cũng đã lớn, người ta cũng tốt, cũng rất thích con. Nếu hai đứa quen nhau, con bé cũng có thể giúp đỡ cho con tốt hơn. Khi nào thì hai đứa quyết định?” Vốn dĩ muốn nói chuyện trực tiếp với Lưu Dịch nên xem xét thời gian, nhưng lại sợ đứa con nghịch ngợm này không chịu. Chi bằng cứ vứt hết mọi chuyện cho nó, để nó tự giải quyết.