“Bà xem bà nói kìa. Tại sao tôi phải làm như vậy? Tôi thì có thù oán gì với bà chứ…”
“Cô bớt nói những câu như không có gì đi. Bởi vì cái gì, chúng ta đều biết rõ!” Bà cụ La tức tối khi nhìn thấy điệu bộ cứng đầu của con nhỏ c.h.ế.t tiệt kia!
“Vậy hả? Nếu như bà biết, lại còn đến hỏi tôi làm gì. Sau này bà hãy giữ mồm giữ miệng, nhớ kỹ những gì nên nói và những gì không nên nói. Bằng không những ý nghĩ bẩn thỉu của bà sẽ ảnh hưởng đến một đứa trẻ!” Còn biết tại sao mình bày trò với bà ta. Biết rồi thì tốt, lần sau lo quản cái miệng của mình cho tốt.
“Con nhỏ c.h.ế.t tiệt, dám làm mà còn sợ người khác nói. Tôi thấy cô bị tôi nói trúng rồi nên nhột chứ gì. Hừ, cô dám nói lung tung xằng bậy thử, xem tôi có dám xét nát cái miệng của cô không!” Bà cụ La bị Sở Y Nhất kích động, định tiến lên đánh cô một cái.
“Bà già c.h.ế.t tiệt ở đâu ra vậy, làm cái gì thế! Bỏ cái tay của bà xuống mau. Nếu như làm tổn thương đến Y Nhất của nhà tôi, tôi cào rách da bà!” Mẹ cả Tôn đang vui vẻ đi từ xã Hòa Bình qua đây. Kết quả lại nhìn thấy một bà già vươn tay ra định đánh Y Nhất. Vậy cũng được nữa ư?
Bà lập tức gầm lên một tiếng, nhanh chóng phóng tới chắn trước mặt Sở Y Nhất.
“Mẹ, mẹ đến rồi!” Mắt Sở Y Nhất sáng lên khi nhìn thấy mẹ cả Tôn.
Ôi trời, mẹ cả Tôn quả là uy vũ!
“Bà là ai? Liên quan gì đến bà!” Bà cụ La nhìn người đàn bà trẻ hơn mình trước mắt, hỏi với giọng coi thường.
“Y Nhất là con dâu của tôi, bà nói tôi là ai?” Mẹ cả Tôn nhìn bà cụ La như đang nhìn một kẻ ngốc, “Trong bụng của con bé đang mang nòi giống của nhà họ Cố chúng tôi. Bà lo liệu cẩn thận cái móng tay của bà, đừng có mà quờ quạng lung tung. Với lại, sau này bớt kiếm chuyện với Y Nhất của nhà chúng tôi đi. Trông thật là khó coi!” Mẹ cả Tôn đưa tay ra đẩy bà cụ La lùi vài bước.
“Y Nhất à, bây giờ con đang mang thai, phải nhìn nhiều thứ xinh đẹp hơn. Bớt trò chuyện với mấy người tạp nham.”
“Vâng, mẹ, con nhớ rồi.” Sở Y Nhất nở nụ cười đồng ý.
“Thật ngoan. Đi, mẹ mang theo rất nhiều đồ ăn ngon cho con, phải bồi bổ thật tốt cho con mới được.”
Cố Hướng Đông ôm Tiểu Bảo đi lên, nhìn thấy mẹ mình và cô vợ nhỏ đang trìu mến với nhau và sau đó đi vào cửa. Còn ngoài cửa, bà cụ La vẫn đứng đó. Anh cũng không quan tâm đến bà ta, tự mình ôm Tiểu Bảo đi vào trong nhà.
Bà cụ La nhìn gia đình bọn họ, sắc mặt tối sầm lại.
Mẹ cả Tôn lấy đồ mà Cố Hướng Đông xách lên, sắp xếp từng món từng món cho ngăn nắp. Bao gồm trứng do hai con gà mái già đẻ ở nhà, thịt xông khói đã làm sẵn ở nhà, và một số thứ khác.
“Mẹ, chỗ chúng con đều có những thứ này, sao mẹ không để lại ở nhà cho mọi người cùng ăn!” Đường xa như vậy, một người phụ nữ lớn tuổi như mẹ cả Tôn còn phải xách theo rất nhiều đồ, nghĩ thôi cũng thấy bà ấy mệt mỏi bao nhiêu. “Mẹ phải ngồi xe lửa cả một chặng đường dài rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
“Mẹ có chừa lại ở nhà, con cứ yên tâm đi. Bây giờ ấy, nhiệm vụ của con chính là chăm sóc tốt cho bản thân, nuôi dưỡng đứa bé trong bụng thật khỏe mạnh. Không cần phải quan tâm đến những chuyện khác.” Mẹ cả Tôn bận rộn túi bụi, chưa phút giây nào dừng tay nghỉ ngơi. Chẳng mấy chốc lại làm đồ ăn đầy ắp cả một bàn cho mọi người.
Ăn tối xong, mẹ cả Tôn sắp xếp chỗ ngủ. Một nhà ba người chuẩn bị đi ngủ, nhưng không ngờ mẹ cả Tôn lại không chịu.
“Y Nhất, mẹ sẽ ngủ với con. Để Cố Hướng Đông qua bên chỗ của mẹ ngủ được không?” Mẹ cả Tôn cầm đồ đi đến phòng của Sở Y Nhất, nhìn Cố Hướng Đông chằm chằm.
“Tại sao vậy mẹ? Con không muốn đổi với mẹ.” Cố Hướng Đông không vui.
“Mẹ bàn bạc với con à, có bàn bạc với con không? Còn không mau đổi. Nhanh đi qua phòng bên kia ngủ.” Mẹ cả Tôn nói xong liền đá Cố Hướng Đông.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Đang ngủ ngon lành, con không muốn đổi.” Cố Hướng Đông không hiểu mẹ mình đang bị làm sao. Vừa tới là không cho anh với cô vợ nhỏ ngủ chung nữa? Quái lạ!
“Ba tháng đầu là giai đoạn quan trọng nhất, không được để xảy ra bất kỳ sơ suất nào. Con và Y Nhất chia giường ra ngủ đi.”
Bây giờ, Sở Y Nhất đã hiểu tại sao mẹ cả Tôn nhất định phải bắt Cố Hướng Đông ngủ riêng. Bởi vì bà ấy sợ hai người bọn họ ở cùng nhau sẽ dễ bùng cháy! Mặt của Sở Y Nhất lập tức đỏ lên.
Cuối cùng, mẹ cả Tôn vẫn bình tĩnh đặt gối lên giường của Sở Y Nhất rồi yên tâm nằm xuống trong ánh mắt giận hờn của Cố Hướng Đông.
Sáng hôm sau, Cố Hướng Đông đi tìm mẹ mình để thương lượng với đôi mắt thâm quần: “Mẹ, mẹ để con về lại phòng ngủ đi. Mẹ xem này, làm sao con có thể ngủ nghỉ thật tốt được chứ!” Nói xong, anh chỉ vào khuôn mặt kém sắc của mình.