“Hả? Anh đã kêu mẹ qua đây thật à, vậy trong nhà thì sao đây? Trong nhà có rất nhiều miệng ăn, mẹ qua đây thì bố, anh cả và vợ chồng anh chị hai cùng với các cháu phải làm sao?” Sở Y Nhất kinh ngạc, không ngờ rằng Cố Hướng Đông thật sự bảo mẹ cả Tôn qua đây.
“Mẹ đã sắp xếp xong cả rồi. Cẩu Đản cũng đã được bảy, tám tháng, cứng cáp hơn nhiều. Chị hai vẫn có thể chăm sóc tốt cho thằng bé.”
Nghe được lời nói của Cố Hướng Đông, đôi mắt Sở Y Nhất giật giật. Gì thế này, anh thương vợ mình, thế anh hai không biết thương vợ sao? Vừa phải chăm con, vừa phải làm việc, làm sao có thể chịu nổi!
“Cục trưởng Cố, anh đúng là tiêu chuẩn kép!” Sở Y Nhất nói với giọng bất lực.
“Hả? Tiêu chuẩn kép là gì?” Lần đầu tiên Cố Hướng Đông nghe thấy từ này, nhưng anh không hiểu nó có nghĩa là gì.
“Bố, mẹ. Bà nội sẽ qua đây sao?” Tiểu Bảo đang nghiêm túc ăn cơm. Bởi vì cậu bé nghe mẹ nói rằng chỉ khi ăn uống đầy đủ thì cậu mới có thể khỏe mạnh hơn. Cậu muốn sau này sẽ trở nên mạnh mẽ và bảo vệ em gái của mình, vì vậy lần nào ăn cơm đều siêu nghiêm túc.
Tiểu Bảo mơ hồ nghe bố nói bà nội sẽ qua đây, cậu bé hỏi lại với giọng không chắc chắn.
“ Đúng thế, chiều nay bà nội sẽ tới, Tiểu Bảo có vui không?”
“Vui ạ. Đã lâu rồi con không nhìn thấy bà nội, Tiểu Bảo rất nhớ bà nội.” Tiểu Bảo gật đầu, bà nội đối xử với cậu bé rất tốt. Từ trước đến giờ chưa từng chê trách cậu, có đồ ăn ngon đều dành cho cậu. Chính vì thế mà Tiểu Bảo rất thích bà nội.
“Bà nội chắc chắn sẽ rất vui khi gặp Tiểu Bảo. Con ăn nhanh đi, chúng ta sẽ đi đón bà nội sau bữa cơm, được không?”
Tiểu Bảo gật đầu và nhanh chóng ăn cơm trong chén.
“Em đừng đi. Đường đi gập gềnh, em không chịu nổi đâu. Anh sẽ dẫn Tiểu Bảo đi, em ở nhà đợi mọi người được rồi.” Cố Hướng Đông nghĩ ngợi một hồi, vẫn không nên đề nghị cô vợ nhỏ đi cùng.
Sau khi suy nghĩ, Sở Y Nhất thấy cũng có lý. Vậy thì không đi nữa!
Buổi trưa ăn xong nghỉ ngơi một lát, Cố Hướng Đông đưa Tiểu Bảo đi đón mẹ cả Tôn, Sở Y Nhất ngủ ở trên giường. Không biết trôi qua bao lâu, lại có tiếng gõ cửa vang lên.
Sở Y Nhất đang ngủ mơ thì bị đánh thức, cô tỉnh dậy đi ra mở cửa trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.
“Con nhỏ c.h.ế.t tiệt, có phải cô làm không. Hại tôi bị dẫn vào bệnh viện tâm thần, suýt nữa là không ra được!” Bà cụ La cầm thứ mà trước đó Sở Y Nhất dán ở phía sau lưng của mình, run run nhìn Sở Y Nhất.
“Này bà, nói chuyện thì không được nói lung tung, bằng không tôi không biết hậu quả sẽ ra sao đâu. Người đang làm, trời đang nhìn. Nói không chừng do bà đã làm quá nhiều chuyện xấu. Mọi chuyện trên đời tự có an bài.” Sở Y Nhất cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả bộ.
“Chị dâu, chị đang đùa tôi sao? Chuyện này hình như hơi quá đáng. Mẹ tôi là người cao tuổi, chân không được tốt lắm. Để bà ấy đi một đoạn đường dài như vậy, chân cũng sưng lên cả rồi.” Trên đường đi, La Đại Dũng đã nghe mẹ mình kể lại không ít, nhưng anh vẫn không dám tin rằng Sở Y Nhất có thể làm ra những chuyện như vậy.
“Phó Cục trưởng La, đó là cách anh xử lý các vụ án ngày thường sao? Anh kết tội người ta mà không cần xem chứng cứ liên quan?” Sở Y Nhất nhìn La Đại Dũng với ánh mắt không hài lòng.
La Đại Dũng chợt cảm thấy xấu hổ khi bị Sở Y Nhất nhìn như vậy.
“Ngoài cô ra thì còn có ai tính kế như vậy với tôi chứ!”
“Vậy tôi xin hỏi bà, nếu không có gì, vậy tại sao tôi phải làm vậy với bà?”
“Bởi vì...” Bởi vì bà đã nói những lời kia với Tiểu Bảo. Nhưng bà ta không thể trực tiếp thừa nhận những chuyện mình đã từng làm trước mặt con trai của mình. Bà đành tức giận trừng mắt nhìn Sở Y Nhất.
“Mấy người còn có việc gì nữa không. Không có gì thì tôi vào trong nghỉ ngơi đấy?”
Vốn dĩ là muốn đến để hỏi tội, nhưng giờ đây bà cụ La cảm thấy mình như đang ăn phải con ruồi chết. Có oan ức mà không thể nói ra!
Bước đến với sự tự mãn, bây giờ chỉ có thể hậm hực đi về!
Sau khi bà cụ La quay trở về nhà, dù nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không cam tâm. Đợi lúc La Đại Dũng đi làm, bà ta vội vã chạy từ nhà đến tìm Sở Y Nhất.
“Rầm, rầm.”
“Mở cửa.” Đôi lông mày xinh đẹp của Sở Y Nhất nhíu lại! Vừa nghe giọng nói này biết ngay là bà cụ La. Cũng không biết rốt cuộc bà ấy muốn làm cái gì!
“Lại gì nữa đây? Cửa của nhà chúng tôi hấp dẫn bà như vậy sao? Một ngày không qua gõ vài cái là bà cảm thấy không yên trong lòng hay gì?”
“ Tôi hỏi rồi. Hôm nay hợp tác xã mua bán hoàn toàn không có hoạt động bán rau tươi giá rẻ gì cả. Là cô đã gạt tôi đúng không. Cô chỉ muốn dụ tôi ra ngoài, rồi gài bẫy tôi?”