Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 385

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Sở Y Nhất sợ hãi, cô khóc. Những người xung quanh vội vàng chạy tới.

Bọn họ đưa tay ra kéo bà cụ La để ngăn bà ta không làm tổn thương bất cứ ai.

“Cô gái, cô không sao chứ?” Một bác gái nhìn thấy bà cụ La đang bị mọi người giữa chặt, bước tới hỏi han Sở Y Nhất.

“Thật đáng sợ. Bà cụ này muốn tiến tới đánh tôi, tôi đâu có kiếm chuyện gì với bà ấy đâu. Suýt chút nữa đã bị bà ấy đánh rồi …” Sở Y Nhất vỗ vỗ ngực, điệu bộ như thể nghĩ lại cũng thấy rùng mình. Điều này khiến cho những người ở xung quanh nhìn nhau, không ai nói gì, kéo bà cụ La đi.

“Này, mấy người kéo tôi làm gì vậy? Muốn kéo tôi đi đâu?” Bà cụ La bị mấy chàng trai trẻ tuổi sức khỏe cường tráng lôi đi vào viện tâm thần.

Mặc dù bà cụ La không biết chữ, nhưng khi nhìn thấy những người mặc áo blouse trắng từ trong sân bước đến chỗ mình, trực giác mách bảo rằng điều này không ổn. Bà vặn vẹo người muốn quay trở về.

Khi Cố Hướng Đông đi làm về vào buổi trưa, anh nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình nằm trên ghế tựa phơi nắng. Nghe thấy tiếng mở cửa, Sở Y Nhất nghiêng mặt nhìn và nói với Cố Hướng Đông.

“Anh về rồi à.”

“Ừ, hôm nay cảm thấy khỏe rồi à.” Cố Hướng Đông cũng cảm thấy hạnh phúc khi tìm được chỗ thoải mái. Tựa như đã gỡ bỏ được hòn đá đè nặng trong lòng.

“Cũng tạm.”

“Vậy chúng ta qua kia ăn cơm thôi. Chị Thúy Lan làm một ít, anh cũng gọi thêm một ít từ căng tin chỗ làm.” Cố Hướng Đông bước đến chỗ Sở Y Nhất, ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay của cô. Các đầu ngón tay thon dài và gầy guộc, hoàn toàn không có miếng thịt.

“Nhìn em gầy đi trông thấy, tay chỉ còn lại da.” Cố Hướng Đông đau lòng.

“Anh bớt đi. Nếu như đầu ngón tay mà toàn là thịt vậy thì em mập thành dạng gì đây.” Sở Y Nhất rút tay ra, cô mỉm cười mắng một câu, xua đi cảm xúc nhỏ nhoi trong lòng Cố Hướng Đông .

“Bố, mẹ, đến giờ ăn rồi.” Tiểu Bảo đặt chén đũa thật gọn gàng, sau đó hét lên với hai người họ.

Cố Hướng Đông kéo Sở Y Nhất đứng dậy. Lúc này bọn họ mới nhìn thấy rõ Tiểu Bảo đã nhân lúc hai người đang nói chuyện với nhau, cầm chén đũa đặt gọn gàng trên bàn.

“Này, Tiểu Bảo của chúng ta lớn rồi, có thể phụ giúp bố mẹ rồi. Thật là giỏi quá!” Sở Y Nhất cười và khen ngợi Tiểu Bảo.

“Vâng. Con đã lớn rồi, sắp trở thành anh lớn, vậy nên con có thể phụ giúp bố mẹ làm việc.” Cậu bé cũng cảm thấy mình đã trưởng thành, Tiểu Bảo vui vẻ nghĩ.

“Cộc cộc” Lại có tiếng gõ cửa truyền tới. Sở Y Nhất nhìn Cố Hướng Đông một cái. Anh đi mở cửa đi, em không muốn đi đâu.

Nhìn thấy dáng vẻ bất động của cô vợ nhỏ, Cố Hướng Đông cảm thấy nhẹ nhõm và tự mình bước tới mở cửa.

“Cục trưởng Cố, chị dâu có ở nhà không?” La Đại Dũng nhìn Cố Hướng Đông đang mở cửa, anh cảm thấy hơi xấu hổ. Suy cho cùng, vừa mở miệng kiếm vợ của người ta, dù như thế nào cũng không thích hợp lắm. Nhưng anh không thể quan tâm được nhiều như vậy nữa, không biết mẹ anh đã đi đâu mà vẫn chưa về nên phải đến hỏi xem Sở Y Nhất có thấy không.

“Có chuyện gì vậy?” Cố Hướng Đông không thích gia đình họ La, bao gồm cả La Đại Dũng. Huống hồ chi có rất nhiều tác phong hành động của anh ta khiến anh không tài nào hiểu được. Vì thế, sắc mặt của anh lúc này trông như muốn cách xa người ta ra ngàn mét.

“Cục trưởng Cố, mẹ tôi vẫn chưa về nhà. Tôi muốn hỏi chị dâu xem chị ấy có nhìn thấy mẹ tôi không.” La Đại Dũng cũng biết từ khi Sở Y Nhất bị mẹ mình xô ngã và phải nhập viện, quan hệ giữa hai gia đình bọn họ vô cùng xấu xí.

“À, tôi nhìn thấy bà ấy đi hợp tác xã mua bán mua rau rồi …” Sở Y Nhất ngẩng đầu lên nói, cũng không thèm thẳng người hay đứng dậy.

“Vậy à, thế thì cảm ơn chị dâu. Tôi đi tìm thử xem sao, không làm phiền hai người ăn cơm nữa.” La Đại Dũng vội vàng đi xuống cầu thang.

“Em đi hợp tác xã mua bán sao?” Cố Hướng Đông nghi ngờ nhìn vợ nhỏ.

“Ừ, ở nhà lâu quá nên ra ngoài đi dạo một chút.”

“Với bà cụ La?”

“Cũng không hẳn. Em đến trước bà ta. Em có thể đi chậm hơn bà ta sao!” Sở Y Nhất không vui. Dù sao cô cũng là một cô gái trẻ tuổi, còn bà ta đã nhiều tuổi rồi, lại còn gãy một chân, làm sao có thể cùng một bậc được chứ!

“Được rồi, không nói chuyện nữa, ăn cơm đi.” Bây giờ Cố Hướng Đông cũng không dám gắp đồ ăn cho cô vợ nhỏ nữa. Bởi vì không biết khi nào anh lại chạm vào dây thần kinh mỏng manh của cô, khiến cô ốm nghén, đành nhìn cô thích ăn gì thì gấp nấy.

“Nhân tiện… chiều nay chắc mẹ đến đây, anh sẽ đi đón mẹ. Phòng thì anh cũng đã dọn dẹp xong cả rồi, em không cần phải lo lắng cái gì nữa. Đợi mẹ đến, em có thể không cần phải làm gì nữa.”

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 385