“Đó chẳng phải là do mẹ cháu không còn quan tâm đến cháu nữa hay sao. Bằng không, cháu chơi ở đây lâu như vậy, tại sao mẹ cháu không đến tìm cháu?”
“Mẹ còn đang ngủ, bố nói mẹ cần nghỉ ngơi nhiều hơn để khỏe tốt hơn.”
“Người phụ nữ nào mà không mang thai, không ai yếu đuối như mẹ của cháu cả. Chẳng qua mẹ cháu không muốn quan tâm tới cháu nên mới tìm cái cớ vậy thôi.” Bà cụ La bĩu môi, nói như đúng rồi.
“Tiểu Bảo.” Sở Y Nhất hét lên một tiếng.
“Mẹ.” Hai mắt của Tiểu Bảo sáng lên, cậu bé vứt lá trong tay xuống và chạy về phía của Sở Y Nhất.
Bà cụ La giật mình bởi giọng hét của Sở Y Nhất. Cô ta qua đây từ lúc nào vậy, liệu có nghe được gì không? Bà cụ kéo quần áo một cách mất tự nhiên, phủi phủi bụi trên người.
“Tiểu Bảo, mẹ nói với con này. Đều cùng là ngũ cốc như nhau, nhưng người ta trồng thì lại không giống nhau. Có người thì tấm lòng trong sáng vô tư, có người thì âm u quỷ quyệt giống như chuột cống vậy, lúc nào cũng không thấy điều tốt đẹp từ người khác. Con đấy, phải tránh xa những người như vậy một chút, có biết chưa?” Sở Y Nhất sợ Tiểu Bảo không hiểu, còn dùng con chuột để miêu tả.
Cậu bé không hiểu những gì mẹ mình nói, nhưng cậu bé biết con chuột. Chuột là một loài động vật không tốt, cậu bé không muốn ở gần những người như vậy.
Sau khi nghe những gì Sở Y Nhất nói, bà cụ La biết cô đã nghe được những gì bà đã nói.
“Đồ c.h.ế.t tiệt, cô đang nói ai vậy? Ai là chuột?” Bà cụ La chống gậy, đi tới chỗ Sở Y Nhất và Tiểu Bảo.
“Ôi trời bà này, bà làm gì vậy? Tôi có nói bà à. Sao lại tự nhận là mình thế, lẽ nào bà đã nói những lời không tốt cho Tiểu Bảo nghe à.” Sở Y Nhất tùy hứng vứt mấy câu, nói xong còn che miệng cười.
“Cô...” Bà cụ La không nói nên lời. Lại bị con nhỏ c.h.ế.t tiệt này quần cho mấy vòng, thật đúng là xảo nguyệt!
“Ôi, chị dâu.” Sở Y Nhất không để ý tới bà cụ La đang tức giận, vừa nhìn thấy Hà Thúy Lan đi ra, liền vội vàng chào hỏi.
“Y Nhất?” Hà Thúy Lan khá ngạc nhiên khi thấy Sở Y Nhất ở bên ngoài vào lúc này, cô hỏi, “Tại sao em lại ở bên ngoài này?
“Do nghe nói hôm nay hợp tác xã mua bán có rau sạch giá rẻ, nên em định đi xem và mua một ít về.” Nhân lúc bà cụ La không chú ý, Sở Y Nhất nháy mắt ra hiệu với Hà Thúy Lan.
“Ồ, vậy hả, vậy em đợi chị một chút, chị cũng muốn đi qua đó.” Nhìn thấy phản ứng của Hà Thúy Lan, Sở Y Nhất rất hài lòng, đi theo Hà Thúy Lan đến nhà.
Về đến nhà Hà Thúy Lan, Sở Y Nhất vươn đầu ra nhìn bên ngoài. Quả nhiên bà cụ La đang chống gậy, khập khiễng bước đi về hướng của hợp tác xã mua bán.
“Em gài bẫy bà ta làm gì thế?” Hà Thúy Lan nhìn Sở Y Nhất, làm sao có thể không biết ý đồ của cô.
“Ai bảo bà ta ngày nào cũng mồm mép, nói những lời không tốt với Tiểu Bảo. Khiến cho thằng bé cứ nghĩ ngợi lung tung, tâm trạng tệ đi, không biết phải dẹp bỏ bằng cách nào!” Sở Y Nhất nói trong sự tức giận.
“Bà ta dùng kế ly gián sao?”
“ Đúng thế. Bà ta nói em với Cố Hướng Đông không quan tâm Tiểu Bảo nữa, muốn gửi thằng bé cho người khác. Chị xem đi, đây là lời mà con người nên nói hay sao. Một đứa trẻ như Tiểu Bảo làm sao có thể không nghĩ nhiều được chứ.” Sở Y Nhất nhìn Tiểu Bảo, người đang chơi bên cạnh mình, thì thầm với Hà Thúy Lan.
Hà Thúy Lan hiểu ngay. Bà cụ La này thật sự rãnh rỗi sinh nông nổi, không muốn nhìn thấy người khác sống tốt. Không ngờ lại nói với trẻ con những lời như vậy!
Sau khi nói chuyện với Hà Thúy Lan, Sở Y Nhất đi theo bà cụ La, cô không dẫn Tiểu Bảo đi cùng.
“Quản gia nhỏ, có thể giúp tôi lấy một thứ được không?”
“Hả? Làm gì?”
Với thứ gì đó trong tay, Sở Y Nhất tiến lên vài bước, đuổi kịp bà cụ La.
“Ôi trời, bà ơi. Chân của bà thật sự không khỏe gì cả, sao chỉ mới đi được đến đây thôi vậy?” Sở Y Nhất vỗ lưng bà cụ La một cái, làm bà ta sợ hãi. Khi bà ta định mở miệng lên tiếng, Sở Y Nhất lại nói.
“Vậy thì tôi không đợi bà nữa, đến muộn rồi thì chẳng còn gì để mua đâu!” Nói xong, Sở Y Nhất lại vượt qua bà cụ La.
Nhìn thấy Sở Y Nhất đi phía trước, bà cụ La lo lắng, không khỏi tăng tốc. Đôi chân bị gãy khi đi sẽ hơi nhức nhối và đau buốt!
Đuổi một hồi, cuối cùng cũng đến hợp tác xã mua bán sát nút với Sở Y Nhất. Vừa nhìn, không thấy có gì cả!
“Sở Y Nhất, không phải cô nói có rau sạch rau rẻ hay sao, rau đâu?” Bà cụ La rống lên với Sở Y Nhất. Bà đi đến mức chân đau nhức, kết quả lại không có rau gì cả.
“Ôi trời, có thể do tôi đã nghe nhầm, hoặc cũng có lẽ chúng ta đến muộn rồi.” Sở Y Nhất nhìn khuôn mặt tức tối đến nghiến răng nghiến lợi của bà cụ La, cô mỉm cười xảo quyệt.
“Con nhỏ c.h.ế.t tiệt, mày cố ý!” Vừa nói, bà vừa giơ cây gậy lên muốn đánh Sở Y Nhất.
“Cứu mạng, cứu mạng…”