Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 383

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Tiểu Bảo, có phải con không muốn nói chuyện với mẹ nữa không?” Hình như Tiểu Bảo đang tức giận. Khi Sở Y Nhất nói câu này, cậu bé còn không thèm ngẩng đầu lên.

“Mẹ, có phải mẹ định gửi con đi?” Tiểu Bảo ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói như bị bóp nghẹt, còn có tiếng nấc nghẹn.

“Tại sao Tiểu Bảo lại nói như vậy? Gửi con đi? Gửi con đi đâu chứ?”

“Gửi đến xã, gửi đến nơi khác. Tóm lại sẽ không ở đây nữa, tránh ngáng việc của bố mẹ. Có như vậy bố mẹ mới có thể chăm sóc cho em gái tốt hơn?”

Sở Y Nhất liếc nhìn Cố Hướng Đông, cô đột nhiên cau mày.

“Tiểu Bảo, không phải trước đây mẹ đã nói với con sao? Đợi sau khi sinh em gái ra, con còn phải giúp mẹ chăm sóc cho em nữa. Tại sao mẹ phải gửi con đi chứ? Bố và mẹ chưa từng có suy nghĩ như vậy bao giờ, Tiểu Bảo đã nghe được từ đâu?” Nếu không phải có người nói với Tiểu Bảo những lời như thế, Tiểu Bảo sẽ không hỏi như vậy.

“ Nhưng mà con cũng cảm thấy con rất thừa, không giúp ích gì được cho bố mẹ, vậy mà bố mẹ còn phải phân tâm chăm sóc con. Con…”

“Tiểu Bảo, con không phải là gánh nặng. Có con ở bên cạnh bố mẹ, bố mẹ mới có thể vững vàng. Ngoại trừ bố mẹ ra, bố mẹ thật sự không yên tâm gửi gắm con cho bất cứ ai hết. Cho nên, bố mẹ sẽ không gửi con đi đâu cả!”

“ Nhưng mà bà cụ La nói con chỉ gây thêm phiền phức cho bố mẹ, chi bằng con nên rời đi sớm…”

Bà cụ La. Ngay khi Sở Y Nhất nghe thấy những lời của Tiểu Bảo, quả nhiên không khác so với những gì cô nghĩ. Chắc chắn có người đã nói với Tiểu Bảo gì đó, cho nên Tiểu Bảo mới có phản ứng như vậy. Bằng không, làm sao trẻ con lại có thể như thế được?

“Tiểu Bảo, con có tin tưởng bố mẹ không?”

“Dạ.” Tiểu Bảo nhìn Sở Y Nhất và gật đầu không do dự.

“Vậy thì con chỉ cần tin tưởng vào bố mẹ là được. Con không cần phải quan tâm đến bất cứ thứ gì mà người khác nói. Bởi vì những lời nói đó không phải là sự thật. Bố và mẹ thích Tiểu Bảo, cũng sẽ không rời xa Tiểu Bảo, con nhớ chứ?”

Trong mắt Tiểu Bảo hiện lên sự vui mừng, cậu bé trịnh trọng gật đầu, Sở Y Nhất cũng yên tâm hẳn.

Bà cụ La thật sự không bao giờ dẹp cái trò xấu của mình dù chỉ là một ngày! Miệng thật là mồm mép. Xem ra gần đây sống không yên ổn, nên mới có tâm tư bày ra trò ly gián này, làm tổn thương một đứa trẻ?

Sở Y Nhất không biết những người sinh con thứ hai, thứ ba điều chỉnh mối quan hệ giữa mình và con như thế nào, nhưng Sở Y Nhất thực sự cảm thấy rất bất lực với tình hình hiện tại.

“Quản gia nhỏ, cậu có cách nào để có thể khiến tôi không phải nôn ói nữa không?” Sở Y Nhất không nhớ nổi đã hỏi quản gia nhỏ bao nhiêu lần, tại sao thiết bị y tế trong hệ thống trang trại tối tân như thế nhưng lại không có cách để giải quyết vấn đề hiện giờ của cô?

“Không có cách nào có hiệu quả. Có cách có thể làm giảm bớt, nhưng cô không chịu dùng mà.” Khi Sở Y Nhất mới nôn được không bao lâu, quản gia nhỏ đã nói với cô rồi. Có thể thử truyền dịch, bổ sung một ít vitamin B, nghe nói có thể làm giảm bớt cơn ói.

Sở Y Nhất không chịu. Trong lòng cô cảm giác đứa nhỏ trong bụng còn bé thế này, nếu như cô dùng cái này dùng cái kia với đứa trẻ, chỉ sợ ảnh hưởng gì đó, vậy nên cô không chịu nghe lời của quản gia nhỏ.

Nhìn bộ dạng của Sở Y Nhất, quản gia nhỏ biết ngay đây là sự từ chối trong yên lặng. Quản gia nhỏ thở dài, cũng không còn cách nào nữa.

Nhưng may mắn thay, tình trạng ốm nghén của Sở Y Nhất đã dần có quy luật. Mặc dù buổi sáng cô cảm thấy không được khỏe lắm, nhưng không còn nôn nữa. Thời gian nôn nhiều nhất là vào chiều tối và ban đêm, vì thế cô đã nắm bắt được thời gian, có thể ăn nhiều bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, bằng không cô sợ rằng đứa trẻ không đủ dinh dưỡng.

Sắp đến tháng mười một, lá đã vàng. Sở Y Nhất tỉnh dậy trong cơn mê man, cô thích ứng được những tia nắng chiếu rọi vào trong phòng, sau đó mở to mắt. Mọi thứ thật yên tĩnh, chắc Tiểu Bảo lại xuống lầu chơi.

Lúc đi ra ngoài thì thấy Tiểu Bảo đang nhặt lá dưới gốc cây cách đó không xa, vừa định hét lên thì thấy bà cụ La bước tới, cúi người nói chuyện với Tiểu Bảo.

Sở Y Nhất cau mày, cô vẫn chưa quên những gì bà cụ La đã nói bên tai Tiểu Bảo.

“Tiểu Bảo, tại sao cháu lại chơi ở đây một mình? Có phải vì mẹ cháu không còn quan tâm đến cháu nữa, có phải cháu sợ cãi nhau với mẹ và đứa trẻ trong bụng mẹ, và mẹ cháu và đuổi cháu đi không?”

Tiểu Bảo ngẩng đầu lên nhìn, tại sao bà cụ La lại nói như vậy?

“Không phải ạ, mẹ đang nằm nghỉ ngơi ở trong nhà. Cháu cảm thấy hơi buồn chán nên tự mình xuống chơi.” Tiểu Bảo đáp lại trong tiềm thức. Mẹ không hề đuổi mình đi.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 383