Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 81: Ngón tay vàng đến muộn. (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Ồ, vậy sao, vậy được rồi. Cô một mình ở nhà, nếu có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi một tiếng.”

Sở Y Nhất không thèm quan tâm đến anh ta, cô bước vào nhà.

Không phải cô nhìn người khác với ánh mắt thành kiến, “danh tiếng” vốn có của cô đã không được tốt, hiện giờ Cố Hướng Đông lại không có ở nhà. Cô cảm thấy có một vài thứ nếu có thể tránh thì cứ tránh, không nhất thiết phải tạo ra một đống phiền phức.

Triệu Lý Tưởng hừ lạnh một tiếng, giả vờ thanh cao cái gì chứ, đã dám bỏ trốn cùng với người khác rồi mà, nghe nói cũng là một thanh niên trí thức, giờ muốn lập lại bàn thờ trinh tiết đây à. Triệu Lý Tưởng không tin bản thân là một thanh niên trí thức có tư tưởng tiến bộ lại có thể không sánh bằng cái tên chồng vũ phu kia. Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, lẽ nào anh không thể quy phục được một người phụ nữ sống đơn độc hay sao.

Triệu Lý Tưởng ngâm nga và bước vào nhà với tâm trạng vui vẻ.

“Mẹ, sao sắc mặt của mẹ khó coi thế, mới sáng sớm đã xảy ra chuyện gì sao?” Tiểu Bảo dụi dụi mắt, khó khăn lắm mới có dịp dậy sớm.

“Không có chuyện gì, sao hôm nay con lại dậy sớm thế.”

“Mẹ, vậy con ngủ thêm một lát, con vẫn còn buồn ngủ.” Nói xong liền cuộn mình vào trong cái chăn ấm áp.

“Được, vậy con ngủ thêm đi.”

“ Tôi bảo này, thúc giục cái gì vậy?” Sở Y Nhất sốt ruột nói với quản gia nhỏ ngay khi tiến vào hệ thống trang trại. Mới sáng sớm đã thúc giục cô vào trong hệ thống trang trại, lỗ tai bị thúc giục đến nỗi muốn tạo kén luôn rồi.

“Chủ nhân, đương nhiên là có chuyện cần chủ nhận giải quyết.” Quản gia nhỏ chịu đựng cơn gào thét của Sở Y Nhất.

Sở Y Nhất nhìn sơ qua, hóa ra là lương thực có thể tiến hành chế biến rồi, còn cả đám bò nữa, cũng có thể tiến hành lấy sữa rồi. Do hai ngày nay cô chỉ vào hệ thống có một chút rồi lại đi ra, cho nên công việc đã chất thành đống không ai giải quyết. Sở Y Nhất gãi gãi mũi, cô cảm thấy có chút xấu hổ, hình như thái độ vừa nãy của cô đối với quản gia nhỏ có hơi quá đà.

Để bù đắp cho tâm trạng không yên ổn của mình, Sở Y Nhất nhanh chóng làm tốt công việc, lại quét dọn những nơi cần làm sạch trong nông trại.

“Chúc mừng chủ nhân đã mở khóa được năng lực mới. Từ nay về sau, chủ nhân không cần phải tự mình vào trong hệ thống trang trại nữa, chủ nhân có thể sử dụng ý thức của mình đến tiến vào hệ thống, những món đồ mà chủ nhân muốn cũng có thể dựa vào ý thức để đưa nó đến trước mặt của chủ nhân.”

A, vậy thì tốt quá.

Sở Y Nhất nhanh chóng thoát ra hệ thống để thử, “Sữa”, trong tay cô liền xuất hiện một chai sữa, lại còn rất ấm. Ồ, cũng thú vị đấy.

“Chủ nhân còn có thể lấy đồ của mình đặt vào trong hệ thống.” Quản gia nhỏ ân cần nhắc nhở.

“Thật sao.” Kể cả có dùng từ kinh ngạc cũng không thể nào hình dung được cảm giác của cô hiện giờ, cô nóng lòng lại muốn thử lại lần nữa, quả nhiên là thật.

Trời ơi, bản thân mình cũng có ngón tay vàng, cảm giác vô địch này thật là tốt, quét sạch những cảm xúc khó chịu mà Triệu Lý Tưởng đã mang lại cho cô. Có cái này rồi, sau này cô còn sợ gì nữa.

Sở Y Nhất đang có tâm trạng tốt, cô lập tức viết một bức thư gửi cho Cố Hướng Đông, trong từng dòng chữ có thể cảm nhận được sự vui vẻ của cô.

Cô kể về giọng nói cực kỳ đáng ghét của Triệu Lý Tưởng, chuyện Cố Hướng Đông nói trong xã sẽ có một vài thanh niên trí thức đến và cả chuyện trong đó có một người còn ở bên cạnh nhà của mình, ngoài ra còn có một vài chuyện đáng ghét khác, Sở Y Nhất viết từng câu từng chữ với tâm trạng khó chịu. Qua những nét bút đã dùng lực rất mạnh, có thể nhìn thấy được Sở Y Nhất không thích anh ta.

Đợt này, Sở Y Nhất lại gửi rất nhiều đồ cho Cố Hướng Đông, đóng một thùng đồ linh tinh rất lớn. Lần này, thay vì nhờ Lục Ái Quốc giúp, cô đã nói trước với Hà Ngọc Lan, nhờ Cố Kiến Quân qua đây giúp cô gửi đồ đến bưu điện.

Sở Y Nhất bảo Tiểu Bảo và Tiểu Trụ về gia đình họ Cố để gọi Cố Kiến Quân, bản thân cô cũng đã dời thùng đồ ra sân nhà. Ngay khi vừa đặt thùng đồ xuống và thở một hơi, giọng nói của Triệu Lý Tưởng lại truyền tới, “Cô giáo Sở, cô đang chuyển đồ đấy à, tôi qua giúp cô nhé.” Nói xong thì định đi qua từ phía bên nhà Cẩu Đản.

“Không cần đâu, Triệu Lý Tưởng. Anh hai của gia đình tôi sắp qua đây rồi, không cần làm phiền tới cậu!” Sở Y Nhất nhíu mày, sao cái tên Triệu Lý Tưởng này lại nhiệt tình như vậy!

“Cô giáo Sở, chúng ta là hàng xóm của nhau, cô làm gì phải xa lạ như thế. Có chuyện gì thì cứ nói một tiếng, tôi sẵn tay làm giúp cho cô, cần gì phải chạy thật xa như vậy để gọi người chứ, cũng có kịp đâu.” Nói xong, anh lại xắn tay áo lên định đi qua.

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 81: Ngón tay vàng đến muộn. (2)