Bà nhanh chóng chạy qua đó, nhìn thấy Cố Tiểu Xuyên và Cố Tiểu Trụ đang đánh nhau, Tiểu Bảo đứng bên cạnh, sợ đến nỗi khóc tu hu.
“Dừng tay lại ngay, làm cái gì vậy, ăn no rửng mỡ à!” Trần Chiêu Đệ và Hà Ngọc Lan vội vàng kéo hai đứa con của mỗi người ra, Sở Y Nhất thì ôm chặt Tiểu Bảo.
Tiểu Trụ sao có thể là đối thủ của Tiểu Xuyên, chỉ trong phút chốc, mặt đã bị trầy mấy vết.
“Chuyện gì đây, tại sao hai đứa lại đánh nhau?” Mẹ cả Tôn chất vấn hai đứa trẻ đang trừng mắt nhìn nhau.
“Bà nội, là Tiểu Xuyên đã cướp kẹo trong tay của Tiểu Bảo trước, cháu nhìn thấy được cho nên mới bắt đầu đánh nhau với Tiểu Xuyên.”
“Ai bảo nó không đưa cho cháu!” Cố Tiểu Xuyên hoàn toàn không nhận ra lỗi của mình, gắt gỏng rống lên.
Sắc mặt của Sở Y Nhất hoàn toàn tối sầm lại, không cho thì có thể giật lấy sao? Lại còn làm ra vẻ như mình không sai.
“Ra ở riêng, ra ở riêng hết. Mấy ngày này không thể nào sống cùng với nhau được nữa!” Mẹ cả Tôn nhìn thấy Trần Chiêu Đệ thờ ơ chẳng làm gì, cơn giận của bà càng mạnh mẽ hơn!
“Có chuyện gì vậy?” Cố Hướng Đông về đến nhà và nhìn thấy cảnh tượng cô vợ nhỏ của mình đang ôm Tiểu Bảo, sắc mặt có chút khó chịu, rồi lại thấy mẹ của mình cũng có sắc mặt cau có.
“Bố ơi.” Nhìn thấy Cố Hướng Đông, Tiểu Bảo bĩu môi và vươn tay ra đòi ôm.
“Mẹ à, Tiểu Xuyên còn nhỏ không hiểu chuyện, mẹ đừng chấp nhặt với nó mà.” Trần Chiêu Đệ cảm thấy hơi hoảng sợ. Trong lòng cô hiểu rõ, nếu như ra ở riêng, đôi khi gia đình của em út có mang đồ ăn qua, vậy thì sẽ không có phần của cô nữa. Chỉ dựa vào một chút tiền mà cô và Cố Kiến Quốc kiếm được, nhiêu đó không đủ ăn, bọn họ cũng bởi vì ở chung một nhà với nhau, nên mới có thể ăn được no hơn một ít.
“Còn nhỏ? Trẻ con trong cái gia đình này chỉ có nó là đứa lớn nhất. Ngay cả Tiểu Trụ cũng biết không nên giật đồ ăn của em mình, Tiểu Xuyên lớn hơn Tiểu Trụ hai tuổi, tại sao lại không hiểu chuyện vậy hả!”
“Mẹ, trẻ con ở chung với nhau sao lại không có lúc đánh nhau được chứ. Có phải mẹ phản ứng hơi thái quá rồi không.” Ngoài mặt, Trần Chiêu Đệ tỏ vẻ như không có chuyện gì to tát nhưng thật ra cô đang rất lo lắng. Nếu như mẹ chồng cô thật sự muốn ra ở riêng, vậy thì những thứ mà gia đình em út mang qua, chắc chắn sẽ không có phần của cô. Hơn nữa, nếu ra ở riêng, chỉ dựa vào cô và Cố Kiến Quốc, thật sự không nuôi đủ ba miệng người, cô không muốn ra ở riêng chút nào.
Nghe thấy mẹ cả Tôn trách móc con trai mình, cô lại không vui nữa. Trong mắt cô, Cố Tiểu Xuyên làm gì cũng đúng. Chuyện ngày hôm nay, chỉ vì một miếng ăn mà có hành vi hung dữ động tay động chân với em trai mình, trong mắt cô chẳng qua cũng chỉ là trẻ con đánh đ.ấ.m vu vơ với nhau ấy mà.
“Được rồi, là mẹ phản ứng thái quá, thế thì ra ở riêng đi, nhà ai người nấy ở, con ai người nấy quản!” Hai câu của Trần Chiêu Đệ khiến cho mẹ cả Tôn vốn dĩ cũng không tức giận đến thế, lại nổi cơn thịnh nộ.
“Ba đứa cũng về lại nhà bên kia của mình đi.” Nhìn thấy con trai út của mình, mẹ cả Tôn không muốn con trai mình phải nhúng tay vào, bà nhanh chóng tìm cách đuổi ba người bọn họ về lại nhà riêng.
“Vâng, mẹ. Thế bọn con về trước đây.” Cố Hướng Đông cũng rất nóng lòng muốn quay về, có vợ có con và có một chiếc giường ấm, còn tốt hơn nhiều so với mớ chuyện lộn xộn ở bên này. Sau khi nói chuyện với mẹ, anh quay người rời đi cùng với Sở Y Nhất.
“Chờ một chút.” Mẹ cả Tôn vào phòng, gói lại đồ mà Sở Y Nhất mang về, cho vào túi vải lớn, nhét vào tay Cố Hướng Đông.
“Mẹ cũng muốn nói cho hai đứa biết, sau này hai đứa cũng đừng đem đồ ăn qua bên này nữa. Ai có năng lực thì tự kiếm rồi tự mà ăn.” Sống những tháng ngày êm đẹp không muốn, cứ phải dày vò nhau, giờ thì đừng có hòng mà ăn nữa.
Trần Chiêu Đệ c.h.ế.t lặng, cô nhìn thịt bay ra từng trong miệng của mình, trong lòng rất muốn nói thêm vài câu, nhưng sau khi nhìn mẹ chồng của mình, rốt cuộc lại không dám mở miệng.
Cố Tiểu Xuyên nhìn thấy món thịt kho mà trong lòng luôn mong ngóng lại không thể ăn được nữa, một đứa bé nhỏ xíu không ngờ lại tức giận đến run cả người. Cậu bé nắm chặt bàn tay của mình lại, nhìn món đồ mà Cố Hướng Đông đang xách trong tay, rồi lại nhìn về Sở Y Nhất, “Tất cả đều là tại người phụ nữ xấu xa này, từ ngày thím về đây, cả gia đình cháu không lúc này yên bình. Thím chính là ngôi sao chổi, những món đồ này là của gia đình cháu, không cho phép thím mang đi.”
Sắc mặt của Cố Hướng Đông lập tức tối sầm lại. Nhìn thấy ánh mắt của Cố Hướng Đông, Cố Tiểu Xuyên rụt cổ lo sợ, cậu bé đi lại gần Trần Chiêu Đệ.