“Quách Hòa Bình, anh tuổi chó à, chỗ tôi có cái gì anh cũng đều biết. Có phải anh lén nhìn trộm túi đồ của tôi không?” Cố Hướng Đông không khách sáo, cầm túi đậu phộng gì đó mà vợ anh đã gửi cho anh, lấy ra ngoài.
“Cố Hướng Đông, cậu nhìn cái điệu bộ keo kiệt của cậu đi. Trước đây cậu đâu có như vậy, kết hôn xong sao lại biến thành người khác rồi.” Miệng của Quách Hòa Bình phàn nàn, nhưng tay lại không khách sáo, nhanh chóng tóm bốc một ít đậu phộng.
Cái đó sao có thể giống nhau được, hiện giờ những thứ này đều là vợ của anh tận tay chuẩn bị và gửi từ phương xa đến, sao có thể giống nhau được.
“Nhìn vẻ mặt của cậu kìa, thúi có khác gì đá trong hầm cầu đâu. Thật là nhỏ mọn, tôi không có ăn chực của cậu đâu, đây.” Quách Hòa Bình nói rồi rút một tấm vé từ trong túi ra.
Cố Hướng Đông cầm lấy xem thử. Ồ, đây là tấm phiếu vé xe đạp, lại còn là hiệu Đại Kim Lộc. Như vậy chỉ cần chuẩn bị thêm 80 tệ nữa là có thể mua một chiếc xe đạp cho vợ nhỏ của anh rồi. 80 tệ, Cố Hướng Đông cứ nhìn không chớp mắt.
“Được, đợi tôi có rồi sẽ trả lại cho anh.” Phiếu xe đạp tuy rằng ít, nhưng không phải không có. Theo như cấp bậc của Cố Hướng Đông, một năm anh sẽ có ít nhất một đến hai cơ hội có được phiếu. Khi nào đến lượt của anh, anh sẽ trả phiếu lại cho Quách Hòa Bình. Nếu thật sự cần gấp, tự anh tiêu thêm một chút tiền rồi đổi với người ta là được.
“Bây giờ tôi có thể uống một bữa ngon lành rồi phải không.” Quách Hòa Bình có chút tức giận khi nhìn điệu bộ hiện tại của Cố Hướng Đông, anh thật sự không muốn nhìn dáng vẻ của Cố Hướng Đông hiện giờ.
“Này, anh ăn ít một chút, chừa lại cho tôi nữa.” Cố Hướng Đông nhìn thấy Quách Hòa Bình cứ ăn miếng này đến miếng khác, anh lại muốn đuổi anh ta ra ngoài.
“Hướng Đông này, tôi thật sự muốn xem thử cô vợ nhỏ của cậu là thần thánh phương nào, không ngờ lại có thể khiến cậu trở thành ra dáng vẻ như hiện tại. Cậu rời quân đi đến chỗ này, có phải cũng liên quan đến cô ấy?” Quách Hòa Bình vô cùng tò mò.
“Anh lo uống rượu của anh đi, đâu ra mà lắm lời vậy.” Cố Hướng Đông nhấp một ngụm rượu trắng, ăn một ít đậu phộng thơm, ngon thật.
Ngày thường, gia đình họ Cố làm cái gì, hàng xóm kế bên đều hỏi tới hỏi lui. Hôm nay, Sở Y Nhất mua thịt về, chỉ cần bỏ vào nồi là mùi hương tỏa ra ngay, chắc chắn bọn họ sẽ lại hỏi. Tuy nhiên, may thay hôm nay trời đổ mưa, cơn mưa này chắc có thể che bớt không ít mùi vị của thịt.
“Mẹ, con muốn ăn món thịt kho tàu mẹ làm lần trước.” Tiểu Bảo ngẩng đầu lên nói với Sở Y Nhất.
“Được, để mẹ làm cho con. Con đừng chạy lung tung, một lát nữa là ăn được rồi.” Trời mùa này nhanh tối, chạy xa cũng khó tìm.
“Vâng, con không ra ngoài chơi, con chỉ chơi ở trong nhà thôi.” Nguyên buổi sáng chạy lòng vòng cùng với Sở Y Nhất, cậu bé quả thật cũng mệt.
“Ôi em dâu, đồ ăn bên em thật là ngon, còn có thịt kho tàu.” Trần Chiêu Đệ nghe thấy lời của Tiểu Bảo, cô hiểu ra ngay. Trước đó bọn họ đã ăn thịt kho tàu, thế mà lại chẳng đem qua đây chia cho một ít, thật là keo kiệt. Cô cố ý nói to tiếng là muốn để mẹ chồng của mình nghe được, cô cảm thấy dù gì cũng là con dâu, sao lại có thể keo kiệt như vậy.
“Món này không phải là lần mà anh Hướng Đông săn được con heo rừng kia sao. Mẹ có chia cho bọn em một ít thịt, nên em đã làm món thịt kho tàu cho anh Hướng Đông và Tiểu Bảo, không ngờ thằng bé vẫn còn nhớ.”
“Vậy cũng đâu có thấy em gửi một ít cho bố mẹ đâu …” Nhìn thấy điệu bộ Sở Y Nhất nhìn mình như một kẻ ngốc, Trần Chiêu Đệ mới kịp phản ứng lại. Sở Y Nhất còn nói một câu, đó là chuyện chia thịt lần trước, nghĩ tới đây, cô lại cảm thấy ngượng ngùng.
Mẹ cả Tôn thực sự không muốn nói chuyện với Trần Chiêu Đệ, bà ngồi trước bếp, âm thầm bổ củi.
“Mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi đi, con làm cho.” Ngọc Lan đi từ bên ngoài đi vào, cảm thấy bầu không khí có vẻ không ổn, nhưng vẫn đi tới tiếp nhận công việc đang làm dở của mẹ chồng.
“Nội, nội. Con còn muốn ăn thêm kẹo trong tay của Tiểu Bảo.” Cố Tiểu Xuyên chạy đến, vừa nói vừa kéo tay áo mẹ cả Tôn.
“Không phải Tiểu Bảo đã chia cho cháu rồi sao, làm gì còn nữa, hết rồi.”
“Nội, nội nói dối, chắc chắn nội đã chia cho nó nhiều hơn cháu.” Cố Tiểu Xuyên không tin.
“Tin hay không thì tùy, hết rồi.” Trong tất cả những đứa cháu trong nhà này, chỉ có Cố Tiểu Xuyên là đứa ăn nhiều nhất.
Cố Tiểu Xuyên vẫn cảm thấy tủi thân, cậu bé nghĩ bà nội mình thiên vị cho Tiểu Bảo và Tiểu Trụ.
“Hừ.” Cố Tiểu Xuyên khịt mũi, buông tay, lại chạy ra ngoài.
Mẹ cả Tôn định thở dài một hơi thì nghe thấy tiếng cãi nhau của những đứa cháu trong nhà.