“Vậy về thôi.” Đợi sắp khi về đến nhà, cô sẽ tìm một lý do để lấy thêm ít đồ từ trong trang trại ra, như vậy còn tiết kiệm được tiền.
Tiểu Bảo chơi với món đồ chơi ở trong tay, đó là con ếch xanh, là kiểu đồ chơi ấn vài cái là có thể nhảy tưng tưng. Kể từ khi Sở Y Nhất mua cho cậu bé, cậu bé đã luôn chơi với món đồ chơi này.
Ngồi trên chiếc xe buýt lắc lư, nhìn cảnh vật không ngừng ngược xuôi hai bên, Sở Y Nhất nghĩ thầm, quả nhiên cô vẫn nên đi ra ngoài, chỉ có đi ra ngoài thì cô mới có cơ hội.
Lúc chuẩn bị về đến nhà, Sở Y Nhất tìm được cơ hội, cô lấy rất nhiều thứ từ trong hệ thống trang trại. Hiện tại thời gian cô ở trong hệ thống trang trại cũng đã lâu, phần thưởng cũng khá nhiều, những phần thưởng đó tồn chất thành đống. Cô lấy mớ thịt lần trước đã được xử lý xong xuôi, cắt hai nhát, tầm khoảng năm đến sáu cân, sau đó lại lấy thêm một ít đồ khác nữa và dồn lại thành một bao lớn. Tiếp đó, cô đựng vào trong túi vải bố thật to, chật vật xách về nhà gia đình họ Cố.
“Ôi là trời, con còn dẫn theo Tiểu Bảo kia mà, sao lại xách nhiều đồ thế này.” Mẹ cả Tôn nhìn Sở Y Nhất xách đồ mệt đến mức hụt hơi, bà nói với giọng thương xót.
“Cũng không nặng mấy đâu. Mẹ, con có mua một ít thịt và một số thứ mà trong nhà thường ngày cũng có thể dùng được, mẹ xem đi.” Sở Y Nhất miệng thì nói không nặng lắm, nhưng cô thật sự rất mệt, phải ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lát.
Mẹ cả Tôn mở túi vải to ra nhìn, ôi trời mẹ của con ơi, sao mà mua lắm đồ thế này, chừng đây tốn biết bao nhiêu tiền cơ chứ.
“Y Nhất à, sao con lại mua nhiều đồ thế này!”
“À, trước đó không phải con đã làm cho Tiểu Bảo một quyển sách minh họa để nhận biết mặt chữ hay sao, quyển sách đó được ông chủ hiệu sáng để ý. Những món đồ này đều là do anh ta đã tặng cho con, không tốn một đồng.” Ba phần thật bảy phần giả, khi Sở Y Nhất nói ra, cô cảm thấy có chút chột dạ.
“Ôi, con nói xem, sao con lại có thể làm được như thế. Những quyển sách vẽ vời đó lại có thể đổi được nhiều đồ như vậy sao.” Mẹ cả Tôn mỉm cười thích thú, đôi mắt của bà chỉ còn là một đường ngang dài.
Khi những người trong gia đình họ Cố quay về nhà, bọn họ nhìn thấy một đống đồ trên bàn, điều này khiến bọn họ sốc tới mức không thể nào ngậm được mồm. Mọi người bất giác nuốt nước miếng, tựa như trên chiếc bàn đó là một đống đồ ăn đã được làm nóng và phảng phất mùi hương vậy.
“Mẹ à, mấy nay bố dẫn anh cả với anh hai qua nhà giúp xây tường trong sân cho con, làm liên tục cũng rất vất vả, đúng lúc con đi ra ngoài nên có mang theo một ít đồ về, để cho mọi người đổi khẩu vị một chút. Con nghỉ ngơi một lát sẽ đi làm cơm.”
“Đều là người nhà với nhau, làm chút việc nhà sao có thể kêu khổ kêu mệt được. Con nghỉ ngơi đi, để mẹ làm cơm cho.” Mẹ cả Tôn nhìn Sở Y Nhất, rồi lại nhìn núi đồ kia. Bà muốn nói vài câu, bảo Sở Y Nhất đừng cứ vứt đồ lung tung qua bên này nữa, cứ giữ lấy để lại cho gia đình nhỏ của Sở Y Nhất dùng. Nhưng con gái nhà người ta dùng đồ của bản thân để đổi đồ về cho gia đình bên bà, còn bản thân thì chẳng để lại gì, tất cả đều đem hết qua đây. Nếu như bà nói ra chắc chắn sẽ khiến con bé cảm thấy buồn lòng, nhưng nếu không nói ra thi bà lại cảm thấy bứt rứt không yên, sắc mặt của bà có phần do dự.
“Bà nội cứ nghỉ ngơi đi ạ, để mẹ con làm cơm là được. Đây, con cho bà nội ăn nè.” Tiểu Bảo kéo mẹ cả Tôn ngồi xuống, bóc một viên kẹo ra và bỏ vào trong miệng của bà. Mẹ cả Tôn ôm Tiểu Bảo, trong lòng lại dấy lên một nỗi yêu thương. Thôi, tiền ấy mà, sống không có được, c.h.ế.t cũng chẳng mang theo. Con cái của mình có tấm lòng thế này, bản thân cứ vui vẻ đón nhận là được, phiền lòng nhiều thế để làm gì chứ. Vừa nghĩ như vậy thì tâm trạng của bà tốt lên rất nhiều.
“Tiểu Bảo, con đem ít đồ chia cho hai anh lớn của con đi.” Sở Y Nhất cầm lấy miếng thịt lớn bước vào phòng bếp, cô muốn giữ lại một ít, định là ủ muối. Đến lúc đó gửi qua cho Cố Hướng Đông, không biết anh một mình ở bên ngoài đã ăn cái gì nữa.
Cố Hướng Đông, người đang được nhung nhớ, đang cau mày nhìn Quách Hòa Bình, vị khách không mời mà đến.
“Hướng Đông, đừng nhìn tôi như vậy. Chẳng phải do dạo này công việc quá mệt mỏi sao, tôi đến tìm cậu uống chút rượu giải sầu thôi mà.” Quách Hòa Bình nâng bình rượu trắng mà anh ta mang theo, rồi lại dùng ánh mắt ra hiệu với Cố Hướng Đông.
Hai ngày trước anh đã thấy rồi, vợ nhỏ của Cố Hướng Đông lại gửi thêm đống đồ cho Cố Hướng Đông. Bên trong đó còn có một túi đậu phộng lớn, cái món ấy quả là đồ tốt, bán khá chạy nhưng lại mắc. Nhiều lúc anh muốn mua nhưng mua không được, nếu có thể ăn kèm khi uống rượu, cảm giác đó chắc chắn sẽ rất tuyệt vời.