Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 87: Đi ra ngoài để có cơ hội.

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Sở Y Nhất không thể nào sai được, nhân viên bán hàng trong quán ăn thuộc nhà nước này ít nhiều cũng đều có quan hệ, công việc thì nhẹ nhàng, lương bổng thì lại cao. E là bọn họ chỉ mong mỗi ngày đều không có người đến, đối xử mọi người đều chẳng hòa nhã gì cả.

“ Tôi nói không tính là không tính. Đồ quê mùa, cục mịch, gọi món mà cũng không biết, còn ăn cái gì nữa!” Cô hất m.ô.n.g một cái, dứt khoát quay lưng với Sở Y Nhất, tiếp tục cắn hạt dưa.

“Cô nói ai là đồ quê mùa, nói ai cục mịch vậy hả. Cô đang xem thường những người nông dân đấy à, còn những người lao động thì là danh giá nhất, ý của cô là như vậy phải không!”

“Cô nói linh tinh cái gì vậy, tôi có ý đó lúc nào chứ!” Tội danh mà Sở Y Nhất gán cho cô có hơi nặng, sắc mặt của cô biến sắc, cô không dám nhận.

“Vậy thì vừa rồi cô còn mắng mẹ cháu là đồ nhà quê, đồ cục mịch kìa mà.” Tiểu Bảo tức giận nói.

Tiếng ồn ào ở đây thu hút sự chú ý của một vị đầu bếp ở bên trong, người này tươi cười vẫy tay với Sở Y Nhất, “Cô gái, lại đây, tôi gọi món cho cô.”

Nhân viên bán hàng liếc mắt nhìn đầu bếp, xoay người rời đi, trước khi đi còn trừng mắt nhìn Sở Y Nhất .

“Thái độ gì đây.” Nếu như có điện thoại khiếu nại thì tốt biết mấy, cô sẽ khiếu nại cô ta. Hừ.

“Lại đây, cô gái muốn ăn cái gì.” Thái độ của đầu bếp rất tốt, Sở Y Nhất không thể trút giận lên người khác được, cô nhớ lại những món ăn vừa nãy muốn gọi và nói lại với đầu bếp.

“Đừng để tâm, năm nay thịt được cung ứng rất ít, cho nên chúng tôi cũng không dễ làm. Nào, tôi cho cô một phiếu, tổng cộng 1 tệ 1 hào.”

Sở Y Nhất nhận lấy phiếu của đầu bếp, trong lòng cô có chút cảm động, nhẹ nhàng hỏi: “Này anh, bên anh có nhận đồ ăn không?”

“Sao thế cô gái, cô có con đường riêng à?” Đôi mắt của vị đầu bếp sáng lên. “Như vậy đi, cô gái, cô có bao nhiêu thì tôi lấy bấy nhiêu, giá tiền thì chúng ta thương lượng với nhau, thế nào?”

“Được, tôi ăn cơm trước, lát nữa tôi sẽ quay lại đây tìm anh.”

“Được, ăn cơm trước đi, ăn cơm trước đi.” Vị đầu bếp mỉm cười gật đầu, sau đó xoay người đi vào phòng bếp dặn dò, nhanh chóng làm đồ ăn cho cô gái này.

Sở Y Nhất cầm vé đưa Tiểu Bảo đi tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống, hai người mở to mắt ra mong đợi, bọn họ muốn thử xem cơm ở trong quán ăn thuộc nhà nước này có mùi vị như thế nào.

Nhưng kết quả lại khiến bọn họ thất vọng, có thể do mong đợi quá cao. Những món ăn này cũng bình thường mà thôi.

“Mẹ, con thấy còn chẳng ngon bằng cơm mẹ nấu nữa.” Tiểu Bảo nuốt một miếng thịt vào miệng, sau đó thì thầm với Sở Y Nhất.

“Mẹ cũng nghĩ như vậy.” Sở Y Nhất nháy mắt với Tiểu Bảo, “Vậy lát về con muốn ăn cái gì, mẹ sẽ làm cho con, bao no.”

“Vâng.” Tiểu Bảo mím môi và cười trong bí mật.

“Cô gái, thấy thế nào, hợp khẩu vị không.” Vị đầu bếp nhìn thấy hai người bọn họ đã ăn cũng gần xong, nhanh chóng đi tới bắt chuyện.

“À, cũng được, tay nghề của anh không tồi.” Sở Y Nhất không muốn đả kích người khác. Vị đầu bếp nhìn thấy những món ăn trước mặt bọn họ chẳng vơi đi bao nhiêu, ánh mắt hơi giật giật, vậy mà bảo là không tồi, có ăn nhiều đâu.

“Cô gái, vậy chuyện mà vừa nãy cô nói …”

“À, hôm nay tôi vẫn chưa chuẩn bị. Thế này đi, hai ngày sau tôi sẽ đem qua đây, anh thấy khi nào thì thích hợp?” Đúng lúc hai ngày sau cô cũng phải qua đây để ký hợp đồng nên muốn làm luôn một thể.

“Được, được. Nếu như có thể, tốt nhất là buổi tối, sau khi quán ăn thuộc nhà nước của chúng tôi đóng cửa, có ổn không?” Vị đầu bếp ngẫm nghĩ một hồi rồi nói với Sở Y Nhất.

“Buổi tối có vẻ không được tiện cho lắm, buổi chiều đi. Muộn một chút cũng được, nhưng cũng thể muộn tới trời tối.”

“Không sao, không sao, được mà. Cứ theo ý cô, cái nào thuận tiện thì làm cái đó.” Trong năm này, người nào có hàng trong tay thì mới là bá chủ.

“Được, vậy thì cứ quyết định thế đi.” Sở Y Nhất lại bỏ ra thêm ba xu nữa để mua hộp đựng cơm bằng thiết, bỏ phần thức ăn vẫn chưa ăn hết gói lại đem về, nếu không sẽ rất lãng phí.

Sở Y Nhất đưa Tiểu Bảo đến hợp tác xã mua bán mua thêm một ít đường trắng, sau đó nghĩ tới việc bố chồng còn dẫn theo hai người anh trai đi xây tường cho mình, cô lại mua thêm hai bình rượu trắng. Đang đi xem những món đồ khác thì cô chợt nhớ ra, những thứ này không phải đều có hết ở trong hệ thống à, ôi trời, bản thân cô lại tiêu tiền và tiêu phiếu, thật là ngốc nghếch mà.

“Tiểu Bảo, con còn có gì muốn mua nữa không. Nếu như không còn gì muốn mua vậy thì chúng ta đi về nhé?”

“Mẹ, cũng không có gì mới mẻ hết. Ở đây chỉ có một ít đồ, đừng mua nữa, chúng ta về thôi.”

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 87: Đi ra ngoài để có cơ hội.