“Như vậy đi, 30%, trả mỗi tháng. Đương nhiên tôi sẽ cho cô xem qua sổ thu chi.” Lưu Dịch cân nhắc một hồi, sau đó ngẩng đầu nói với Sở Y Nhất.
“Được rồi, 30% thì 30%, nhưng tôi có một yêu cầu, đó là tôi hy vọng tác phẩm do mình tạo ra chỉ có mình tôi hoàn thành, tôi không muốn lồng ghép ý tưởng của người khác. Tôi cũng mong anh Lưu nên ghi thêm điều này trong lúc làm hợp đồng. Ngoài ra, lỡ như doanh thu khá tốt, tôi tạm thời không muốn để người khác biết thông tin của tôi.”
“Được, làm sao tôi có thể liên lạc với cô sau khi tôi làm xong hợp đồng?”
“Làm hợp đồng thì mất khoảng bao lâu mới xong? Tôi sẽ tới đây tìm anh, tôi không sống ở bên đây.”
“Hai ngày.”
“Được, vậy thì vẫn là địa điểm này và vào giờ này, tôi sẽ ở đây đợi anh. Còn một điều nữa, anh muốn nội dung sách của đợt xuất bản đầu tiên là những quyển sách minh họa mà Tiểu Bảo đã xem, hay là anh có ý tưởng nào khác?”
“Nếu như muốn lâu dài, tốt nhất nên làm một chuỗi nối tiếp nhau thì hơn.”
“Được, vậy thì tôi quay về chỉnh sửa lại từ đầu, đến lúc đó tôi sẽ mang qua đưa cho anh.” Sở Y Nhất liếc nhìn Tiểu Bảo miệng đan dính đầy kem ở bên cạnh, “Con ăn xong chưa, chúng ta đi thôi.”
“Mẹ, con sắp xong rồi, vẫn còn một chút.” Tiểu Bảo “ùm” một tiếng, ăn miếng bánh ngọt cuối cùng, uống hai ngụm sữa sau đó mới đặt cốc xuống. Sở Y Nhất lau miệng giúp cho cậu bé.
“Vậy anh Lưu à, chúng tôi đi trước đây.”
“Hẹn gặp lại chú vào lần sau.”
“Được rồi, hẹn gặp lại lần sau.”
Lưu Dịch nhìn hai bóng người một lớn một nhỏ, anh cảm thấy chuyến đi hôm nay quả thật quá đúng. Chỉ dựa vào cảm giác, anh cho rằng đây là một vụ mua bán kiếm lời không lỗ.
“Mẹ à, mẹ đã bàn được một chuyện làm ăn lớn rồi.” Cái đứa trẻ này, luôn nói ra những lời khiến người khác phải ngạc nhiên.
“Còn làm ăn lớn, con biết nhiều quá nhỉ, con nhìn sao ra được đây là một vụ làm ăn lớn vậy. Mẹ còn chưa thấy được một cắc bạc nào nữa.”
“Mẹ, mẹ phải biết nhìn xa trông rộng, không nên quá chú ý vào những thứ trước mắt. Con có cảm giác mẹ nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Vậy nên mẹ ơi, có phải mẹ nên mua cái gì đó ngon ngon cho con ăn không, thưởng con một chút đi.”
“Này, con xem con kìa, chỉ biết ăn ké uống ké thôi.” Sở Y Nhất nắm tay của Tiểu Bảo, lắc lắc cánh tay nhỏ của cậu bé.
“Bố con và mẹ con có bản lĩnh như vậy, cũng đâu phải không nuôi nổi con, ăn có một chút đồ có sao đâu mà.”
“Con bớt đi, con muốn ăn đồ gì mà chẳng được, cứ bắt mẹ phải mua đồ cho con ở chỗ này sao. Thế nào, chỗ này ăn ngon hơn à?”
“Mẹ, mẹ nói sai rồi, không phải đồ ăn chỗ này ngon, mà là đồ mẹ mua cho con rất ngon.”
“Coi cái miệng của con kìa, sau này không biết phải dỗ bao nhiêu cô gái nữa. Được rồi, con muốn ăn cái gì, mẹ sẽ mua cho con.”
Tiểu Bảo nghiêng đầu nhìn xung quanh, “Mẹ, hay là chúng ta đến đó ăn cơm đi, đã đến giờ ăn rồi.” Tiểu Bảo nước lên nói với Sở Y Nhất và chỉ vào một quán ăn thuộc nhà nước cách đó không xa.
“Được rồi, đi thôi. Mẹ sẽ mời con một bữa cơm ngon.” Đúng lúc Sở Y Nhất cũng muốn xem đồ ăn trong quán ăn thuộc nhà nước nổi tiếng ở thời đại này như thế nào.
“Xin chào đồng chí, chúng tôi đến ăn cơm.” Sở Y Nhất dắt Tiểu Bảo vào quán ăn thuộc nhà nước, ngẩng đầu nhìn nhân viên bán hàng sau cửa sổ nhỏ rồi nói.
Nhân viên bán hàng không ngước mắt lên, dùng tay chỉ vào tấm biển treo bên ngoài, Sở Y Nhất có chút bối rối nhìn theo hướng ngón tay của cô ấy, hóa ra trên đó có vài thực đơn món ăn.
“Tiểu Bảo, con có món gì đặc biệt muốn ăn không?” Sở Y Nhất bế Tiểu Bảo lên và hỏi.
“Những món mà mẹ chọn con đều thích ăn, con không kén ăn.”
Tin mới lạ đấy, là không kén ăn hoặc ngon hay không thì không nói, tóm lại ăn ít là được rồi.
“Đồng chí, chúng tôi muốn một con gà kho, một thịt heo kho và một con cá...”
“Dừng đã, rốt cuộc cô có từng ăn ở quán ăn thuộc nhà nước chưa vậy. Mỗi người chỉ có thể gọi một món mặn và một món chay, nhiều hơn thì không có đâu. Chỗ chúng tôi còn cần phiếu thịt, cô có không?” Ánh mắt của nhân viên bán hàng nhìn hai mẹ con Sở Y Nhất vô cùng khinh thường.
“Ồ, tôi chưa bao giờ ăn ở đây cho nên mới muốn đến đây trải nghiệm. Vậy thì cho chúng tôi một con gà kho, một con cá và…”
“Rốt cuộc cô có hiểu được lời tôi nói không vậy, mỗi người chỉ có thể gọi một món mặn và một món chay, nhiều hơn thì không có!”
“Chúng tôi không phải có hai người lận sau, tôi cũng đâu có gọi nhiều đâu!” Sở Y Nhất có chút bực bội khi bị nhân viên bán hàng liên tục ngắt lời của mình!
“Không tính con nít.”
“Dựa vào cái gì mà không tính, vừa nãy cô cũng không có nói như vậy!” Này, nhân viên bán hàng của quán ăn thuộc nhà nước đều đối xử với khách hàng như thế sao.