“Ồ? Sách này là mẹ cháu tự làm đó sao.” Bản thân Lưu Dịch là một người làm về mảng kinh doanh, anh vừa nhìn đã biết những cuốn sách minh họa này rất có giá trị kinh tế.
“Tiểu Bảo.” Từ xa, Sở Y Nhất nhìn thấy một người đàn ông đang đứng sau lưng Tiểu Bảo, trong lòng cô có chút lo lắng. Cô không quan tâm đến việc phải giữ yên lặng ở trong hiệu sách, vừa vội vàng chạy về phái Tiểu Bảo, vừa hét lên.
“Mẹ.”
Khi Lưu Dịch quay lại, anh nhìn thấy Sở Y Nhất, ồ, cô còn đẹp hơn trong tưởng tượng của anh.
“Xin chào, tôi là chủ của hiệu sách này. Tôi tên là Lưu Dịch, có thể nói chuyện với cô một lát được không?” Lưu Dịch chào hỏi Sở Y Nhất trước.
“Anh có chuyện gì không? Chúng ta không quen biết nhau, tôi không nghĩ rằng chúng ta có chuyện gì cần phải nói với nhau.” Sở Y Nhất nhìn người đàn ông trước mặt với thái độ có chút cảnh giác. Anh ta đeo kính gọng vàng, mặc bộ quần áo được may thủ công rất tinh vi, mỉm cười ấm áp và nho nhã.
“Là như thế này, tôi nhìn thấy quyển sách mà anh bạn nhỏ này đang xem, tôi muốn hỏi cô có hứng thú in quyển sách này hay không, để cho trẻ em trên cả nước đều có thể xem được?” Lưu Dịch không hề để ý đến những lời cô nói, anh chỉ vào cuốn sách minh họa trên tay của Tiểu Bảo và giải thích ý đồ của bản thân.
“Ý của anh là anh muốn tôi bán bản quyền cho anh?”
Hả? Lưu Dịch nhướng mày, anh không ngờ cô lại bắt được trọng điểm nhanh như vậy.
“Vậy tôi có thể mời cô qua chỗ khác, chúng ta đổi chỗ nói chuyện được không?” Lưu Dịch thích nói chuyện với người thông minh, như vậy có thể tiết kiệm được thời gian của nhau.
“Được chứ, tôi nhớ phía trước cách đây không xa có một tiệm cà phê, chúng ta qua đó nhé?” Sở Y Nhất suy nghĩ, nếu như bọn trẻ trong xã Hòa Bình có thể xem được, vậy thì những đứa trẻ trên cả nước này cũng sẽ xem được, và nếu như cô có được một phần thu nhập ổn định, cớ gì lại không làm chứ.
“Vẫn chưa biết nên xưng hô với cô như thế nào?” Sau khi ngồi xuống, Lưu Dịch đưa thực đơn đồ uống trong tay cho Sở Y Nhất.
“Sở Y Nhất.”
“Chào chú, cháu tên là Sở Tiểu Bảo.” Tiểu Bảo tình nguyện giới thiệu mình với Lưu Dịch.
“Xin chào, Tiểu Bảo, cháu muốn uống gì?” Lưu Dịch thường ít giao tiếp với trẻ em và không có kinh nghiệm về trẻ em, nhưng nhìn Sở Tiểu Bảo, anh không cảm thấy chán ghét chút nào.
Sở Y Nhất cầm lấy thực đơn đồ uống, cô muốn xem thử các món nước ở trong tiệm này. Chẳng có gì mới lạ, toàn là những món thông thường, không sặc sỡ màu mè giống với thời đại sau này, chỉ là một vài chữ mà thôi.
“Tiểu Bảo, mẹ gọi cho con một cái bánh với một ly sữa nóng nhé?” Sở Y Nhất đọc tên một vài loại bánh với Tiểu Bảo, Tiểu Bảo chọn ra một cái, sau đó ngoan ngoãn gật đầu với Sở Y Nhất.
“Được, vậy làm phiền cho tôi một ly sữa nóng, một cái bánh và một ly mocha.” Sở Y Nhất nói với người phục vụ, rồi đưa thực đơn cho Lưu Dịch.
“Một ly Americano.” Lưu Dịch nói với người phục vụ món đồ uống anh muốn mà không cần nhìn thực đơn.
“Anh Lưu có ý tưởng gì? Bây giờ có thể nói được rồi đấy.”
“Cô Sở, chuyện là như thế này. Nếu cô muốn, chúng ta có thể ký hợp đồng. Tôi sẽ mua bản quyền sách minh họa của cô, tôi sẽ chịu trách nhiệm in ấn, xuất bản và bán chúng. Cô Sở không cần phải bận tâm, cô thấy thế nào?”
“Được, không biết anh Lưu muốn mua bán tạm thời hay mua bán lâu dài?”
“Hả? Cô nói sao cơ?”
“Mua bán tạm thời là chúng ta chỉ hợp tác lần này, còn mua bán lâu dài là tôi luôn có thể cung cấp cho anh những tác phẩm mới. Tất nhiên, tôi không biết thị trường sẽ chấp nhận những thứ này như thế nào, và tôi không thể đảm bảo doanh số bán hàng sau này.” Sở Y Nhất nói sự thật.
“Hay là như vậy đi, cô Sở. Chúng ta sẽ xuất bản trước một đợt để xem hiệu quả như thế nào, nếu nhưng phản ứng tốt, vậy thì chúng ta lại tiếp tục?” Lưu Dịch suy nghĩ một hồi rồi đưa ra một lời đề nghị khá an toàn.
“Được đấy, vậy còn chi phí thì thế nào đây?”
“Cô Sở có suy nghĩ gì không?” Nghe thấy cô ấy nói như vậy, Lưu Dịch đoán chắc cô cũng có suy nghĩ của riêng mình.
“Suy nghĩ của tôi là chia theo phần trăm, tôi sẽ lấy 50% dựa theo số doanh thu bán ra của bên anh.” Thật ra cái giá trong lòng cô nghĩ chỉ là 30%, nhưng vì cô không quen biết với Lưu Dịch, cô nghĩ có khả năng sẽ còn trả giá thêm.
“Cô Sở, 50% có hơi viển vông. Dù sao thì tôi cũng chịu trách nhiệm về việc đầu tư và phân chia rủi ro sau này.” Lưu Dịch mỉm cười, có chút khó xử.
Sở Y Nhất uống một ly mocha, ôi trời, vị thật là ngon, còn chính gốc hơn cả những loại nước uống thời hiện đại.“Anh Lưu nghĩ bao nhiêu là thích hợp?”