Còn bảo không nhìn trộm, cô ăn gì cô uống gì bọn họ cũng biết, bọn họ còn muốn biết cái gì nữa. Tuy nhiên, nhìn thấy phản ứng quá khích của mẹ Cẩu Đản, Sở Y Nhất trái lại sinh ra hoài nghi. Tên Triệu Lý Tưởng này chỉ vừa mới đến, thế mà đã nhanh chóng trở thành “chúng tôi ”? Còn dám nói cô đen tối, bản thân cô còn chưa nói gì cả, chẳng qua chỉ là cảm thấy không có sự riêng tư, cô không muốn nhất cử nhất động của mình đều bị những người xa lạ dòm ngó, có thế mà dám nói cô đen tối.
Sau đó cô ngước đầu lên nhìn mẹ Cẩu Đản và Triệu Lý Tưởng, mẹ Cẩu Đản đứng ở phía trước Triệu Lý Tưởng, khoảng cách cũng chỉ chừng 30 cm đến 40 cm, cho thấy rõ mẹ Cẩu Đản chắn anh ta ở phía sau lưng. Theo như tâm lý học mà nói, khoảng cách xã giao gần như vậy cũng chỉ có những người khá thân thuộc mới có thể đứng sát nhau, trong khi hai người này chỉ mới tiếp xúc có vài ngày mà đã thân thuộc rồi ư?
“Chúng tôi tự xây tường sân trong khuôn viên sân nhà mình. Thứ nhất, chúng tôi không vi phạm pháp luật, thứ hai, chúng tôi không vi phạm kỷ luật. Nếu cô thấy có vấn đề thì có thể đến gặp Bí thư.” Cô cũng không muốn nhiều lời với bọn họ nữa, vừa dứt lời thì những người trong gia đình họ Cố vùi đầu vào công việc.
“Chị dâu, chị nói xem. Cô gái Sở Y Nhất này đang có ý gì vậy, sao đột nhiên lại xây tường cao thế kia?” Triệu Lý Tưởng hỏi mẹ Cẩu Đản với giọng có chút không chắc chắn.
“Còn có thể vì cái gì? Ý đồ của cậu quá rõ ràng, người ta đề phòng thôi.”
“Vậy sao, em cảm thấy mình trò chuyện rất bình thường mà, cũng đâu có lộ ra suy nghĩ không tốt gì đâu.”
“Đó là do cậu tự thấy thế.” Đàn ông ấy mà, đều cho rằng bản thân đang thể hiện rất hoàn hảo, nhưng thực tế chỉ cần động não một chút thôi cũng có thể biết được là đang nghĩ cái gì.
Buổi chiều, Sở Y Nhất muốn đi một chuyến vào thị trấn. Những quyển sách dạy học mà Cố Hướng Đông đã gửi cho cô, cô đã đem cất, anh cũng nói cho cô biết tình hình dạy học ở những nơi khác, tuy nhiên đều không có một tiêu chuẩn nhất định. Ở thời này, hầu hết mọi người đều không ý thức đến việc đọc sách và học tập, cô muốn bản thân nếu đã tiếp nhận công việc này thì phải cố hết sức mình để làm thật tốt, không thể nào làm hỏng việc của con cái nhà người khác, vì thế cô vẫn còn rất nhiều thứ muốn chuẩn bị.
Ngay sau khi Sở Y Nhất nói chuyện với mẹ cả Tôn, cô đã dẫn Tiểu Bảo rời khỏi xã bằng xe bò, và sau đó mới lên xe buýt.
“Mẹ, mẹ đến đây mua gì thế?” Không cần biết là đi đâu, chỉ cần có thể ra ngoài chơi là Tiểu Bảo cảm thấy rất vui.
“Còn phải hỏi sao, sắp đến lúc mẹ bắt đầu dạy học, nhưng mẹ vẫn còn thiếu một số món, cho nên mẹ muốn vào thị trấn xem thử có thứ gì mà mẹ cần hay không.”
“Vậy thì mẹ cần gì?” Tiểu Bảo thì thầm vào tai Sở Y Nhất.
“Mẹ cần một số vở bài tập, một số bút và một số thứ khác. Qua một thời gian nữa, các anh chị lớn sẽ cần phải đến lớp, chúng ta phải chuẩn bị một số dụng cụ học tập.”
“Vâng, vậy chúng ta đi đâu trước đây?”
“Nhà máy in? Nhà sách? Cửa hàng bách hóa? Đều được hết. Mẹ không chắc là nơi nào có thứ mà mẹ cần, chỉ cần chúng ta chạy lòng vòng nhiều một chút là được.” Sở Y Nhất mang theo những sách vẽ mà Tiểu Bảo làm, cô muốn xem thử liệu có thể in được bao nhiêu, đến lúc đó có thể cho bọn trẻ cùng xem. Bản thân cô thực sự không có sức để mà vẽ tiếp nữa, nếu có thể tiêu tiền để giải quyết vấn đề, cô tuyệt đối sẽ không làm khó bản thân mình.
“Vậy thì con sẽ đi cùng mẹ, nếu như có bố ở đây thì càng tốt.”
“Bố con đang bận rồi, đợi lần sau chúng ta tìm cơ hội đi thăm bố con, có được không?”
“Được ạ, được ạ. Vậy bây giờ chúng ta có thể đi không mẹ?” Nhắc tới Cố Hướng Đông, Tiểu Bảo chỉ muốn đi qua đó ngay bây giờ.
“Bây giờ thì không được, chúng ta mua phiếu cần phải có thư giới thiệu, mà hiện tại chúng ta không có gì cả, trạm xe sẽ không cho chúng ta vào đâu.”
“Vậy thôi ạ.”
Sở Y Nhất vừa đến cửa hàng bách hóa, nhưng cô không tìm được loại sách bài tập và đồ dùng dạy học ưng ý. Sau khi tham khảo ý kiến, cô quyết định đến hiệu sách xem thử, cũng may là cách đó không quá xa.
“Tiểu Bảo, con ở đây đọc sách nhé, mẹ đi tìm đồ, lát nữa sẽ đến tìm con, được không?”
“Vâng, mẹ yên tâm đi, con sẽ ở đây đợi mẹ.”
Sở Y Nhất xoa xoa đầu của Tiểu Bảo, sau đó bước vào trong những hàng kệ sách.
“Này anh bạn nhỏ, cháu đang xem cái gì thế?” Lưu Dịch đứng sau lưng đứa trẻ từ rất lâu, anh thấy rất hứng thú với cuốn sách minh họa mà đứa trẻ đang lật xem.
“Đây là cuốn sách minh họa mà mẹ cháu đã làm cho cháu.”