“Vậy bây giờ, anh ấy không phải không có ở nhà sao. Hơn nữa, anh ấy ngoài mạnh chứ trong thì yếu đuối, làm gì có năng lực đánh gãy tay của cậu được.” Mẹ của Cẩu Đản vừa nói vừa uốn éo cơ thể, rồi lại nháy mắt với Triệu Lý Tưởng.
Nếu còn không hiểu ý của mẹ Cẩu Đản, vậy thì Triệu Lý Tưởng chắc là một thằng ngốc. Mỡ dâng tận miệng mèo rồi, hơn nữa nếu như thu phục mẹ Cẩu Đản thì chỉ có lợi chứ không có hại.
“Ây da, chị dâu. Hình như có thứ gì đó rơi vào trong mắt của em rồi, chị qua đây xem giúp em với.” Triệu Lý Tưởng nhắm mắt lại, nói vài câu.
“Vậy hả, để chị dâu xem cho em.” Mẹ Cẩu Đản uốn éo cơ thể, đi tới trước mặt của Triệu Lý Tưởng. Triệu Lý Tưởng ôm lấy mẹ Cẩu Đản, “Chị dâu thật là biết thương người, vậy thì em đây cũng phải nên thể hiện tốt một chút.”
Ánh mắt của mẹ Cẩu Đản đung đưa, khuôn mặt ửng hồng, điều này càng khiến cho làn da trở nên trắng trẻo hơn.
Một lúc sau, mẹ Cẩu Đản mặc quần áo chỉnh tề và bước ra khỏi phòng, chân bước đi nhẹ nhàng khoan khoái, tràn đầy gió xuân.
Triệu Lý Tưởng đang ở trong phòng, anh cảm thấy toàn thân yếu ớt, dùng tay đỡ lấy eo của mình, nhìn thấy mẹ Cẩu Đản đi xa rồi, anh mới thở hổn hển.
Sức lực thật là mạnh mẽ, anh hoàn toàn không nhìn ra được, không ngờ mẹ của Cẩu Đản vẫn còn nhiệt huyết đến như vậy!
Tốc độ của Cố Kiến Quân cũng nhanh, sau khi đến bưu điện gửi đồ, anh quay về nói với mẹ cả Tôn. Mẹ cả Tôn lập tức bảo ông Cố cùng với hai đứa con trai của mình đi qua đó để xây tường cao lên.
Cái thằng khốn kiếp, thứ gì vậy nhỉ, bản thân không quan tâm đến danh tiếng nhưng đừng có liên lụy đến con dâu út của gia đình bà, đã vậy còn là người có văn hóa, không chú ý đến sự ảnh hưởng chút nào sao.
“Cô giáo Sở, này là đang làm cái gì thế. Bức tường đang yên ổn sao lại cần tu sửa?” Có phải cái tên Triệu Lý Tưởng này có vấn đề không, bố chồng và cả hai người anh của người ta đều đang ở đây, thế mà còn chỉ điểm nói tên Sở Y Nhất, trong não có lỗ hổng à.
“Cái tình tò mò của cậu Triệu lớn thật đấy, sao đây, nhà chúng tôi làm gì cũng phải báo cáo với cậu hay sao, đợi cậu phê duyệt mới được làm à.” Cố Kiến Quân vừa làm việc vừa mắng Triệu Lý Tưởng.
“Đồng chí Cố, anh xem anh nói kìa, nhà anh muốn làm gì cũng đâu tới lượt tôi phải phê duyệt, tôi là người cùng làng cùng xóm, hỏi han quan tâm một chút thôi mà.”
“Nếu đã không cần đến cậu phê duyệt, vậy thì cậu bớt đưa mắt và cái tâm đen tối của cậu qua bên phía nhà chúng tôi đi, chúng tôi làm cái gì cũng không liên quan đến cậu.” Cái quái gì thế này, Cố Kiến Quân cầm cái xẻng đ.â.m vào trong đất và nhìn Triệu Lý Tưởng, anh cau mày.
Sờ sờ mũi rồi lại liếc nhìn Sở Y Nhất, Triệu Lý Tưởng hậm hực đi vào trong..
“ Tôi bảo này mấy người của gia đình họ Cố, mấy người đang có ý gì vậy, tường trong xã của chúng ta không phải đều như thế này à, tại sao chỉ có gia đình của mấy người đặc biệt, mấy người đang muốn làm cái gì thế?” Mẹ của Cẩu Đản bước ra từ trong nhà, từ lâu đã chướng mắt cách hành sự của gia đình họ Cố.
“Chúng tôi xây tường của nhà chúng tôi, bộ gây vướng víu đến cô à?” Sở Y Nhất nhìn điệu bộ nhảy lên nhảy xuống của mẹ của Cẩu Đản, cứ cảm giác bà ấy với cái tên Triệu Lý Tưởng kia y chang nhau, lắm chuyện.
“Còn chẳng phải vướng víu hay sao, vốn dĩ bức tường này chỉ cao nhiêu đây, tầm nhìn rộng rãi bao nhiêu. Giờ đây mấy người xây nó cao hơn, khiến cho chúng tôi có khác gì ngồi tù đâu, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng.”
“Vậy à, các người có thói quen nhìn trộm cuộc sống của nhà người khác, nhưng nhà chúng tôi thì không. Có rất nhiều thứ chúng tôi cũng không muốn nhìn thấy, tránh lại đau mắt. Đương nhiên, càng không muốn giờ nào phút nào trong cuộc sống của mình cũng đều bị người khác quan sát. Nếu như các người thấy không quen, vậy thì các người dỡ bỏ cái cổng vườn đi.” Mắt không thấy thì tâm không phiền, cô cũng không muốn nhìn thấy những thứ tào lao của gia đình bọn họ. Bọn họ cũng phải quản cho tốt đôi mắt của bọn họ, nếu như quản không được vậy thì bản thân cô đành phải tìm cách giúp bọn họ một tay mới được.
“Này, cô nói như vậy là có ý gì, ý của cô đang nói chúng tôi nhìn trộm nhà mấy người à. Nhà của mấy người thì có cái gì đáng xem chứ, đừng tưởng rằng ai cũng có suy nghĩ đen tối giống như cô.” Mẹ của Cẩu Đản hơi chột dạ, trong lòng có chút lo lắng, lớn tiếng cãi lại Sở Y Nhất. Sao vậy, chẳng lẽ Sở Y Nhất đã biết cái gì rồi à. không thể nào, bản thân mình cũng chỉ mới có mỗi bữa đó với Triệu Lý Tưởng thôi mà.