17.
Lạc Tông chủ cực kỳ kiên nhẫn với ta, giảng cho ta một đống đạo lý lớn lao, lại đích thân dẫn ta đi dạo một vòng quanh tông môn. Nàng ta xinh đẹp tuyệt trần, thái độ lại ôn hòa, nói đi nói lại, dường như ta cũng chẳng còn á/c c/ảm với công pháp của Hợp Hoan Tông nữa.
Tông chủ nói đúng, đàn ông ở phàm tục cũng phải đến kỹ viện. Ta đã tu tiên rồi, ngủ với vài gã đàn ông tuấn tú, chắc cũng chẳng có gì to tát.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng thân thể ta vẫn rất thành thật. editor: bemeobosua. Ở Hợp Hoan Tông được nửa năm, bình thường luyện công pháp thì không sao, nhưng hễ thấy các sư huynh sư tỷ có hành vi phóng túng, ta lại lập tức đỏ mặt, đứng ngây ra tại chỗ, mãi không dám động đậy.
Tông chủ tức giận lấy ngón tay chọc vào ta:
“Linh căn hệ Mộc, quả nhiên là một khúc gỗ! Bảo ngươi luyện tập với một sư huynh, ngươi đứng đần ra đó làm gì?”
Ta muốn khóc không ra nước mắt:
“Sư phụ, con, con không dám.”
Trình Vọng một tay b/óp lấy cằm ta, cười tà mị:
“Sư muội, muội sợ ta sao?”
Vừa nói, hắn vừa dùng ngón tay dọc theo cổ ta xuống dưới, vạch cổ áo ta ra, thò tay vào bên trong.
“Oa…”
Ta bật khóc nức nở.
Trình Vọng tức giận, giơ hai tay lên đầu hàng:
“Tông chủ, chúng ta bị lừ/a rồi! Cái khúc gỗ ch/ết tiệ/t này! Làm gì có chút nào giống d/âm phụ chứ?”
“Người xem ta tuấn tú đến vậy, nàng ta còn chẳng dám ra tay, vậy thì tu Hấp Tinh Đại Pháp làm gì, nàng ta có thể hút ai? Ngày một người, ta thấy mười năm cũng chẳng hút nổi một người!”
Lạc Tông chủ ngh/iến răng nghi/ến lợi:
“Đáng ghét thật, cực phẩm linh căn hệ Mộc mà lại vô dụng đến vậy. Lúc đầu kẻ nào rêu rao lời đồn, ta nhất định sẽ bắt nàng ta về x/ẻ ra thành tám mảnh!”
“Giờ làm sao đây? Nửa năm nữa là đến đại tỷ thí tông môn, ta đã khoác lác với bên ngoài bao nhiêu, nói rằng nếu đệ nhất kỳ này không phải Hợp Hoan Tông, ta sẽ học chó sủa.”
“Giờ phải làm sao đây!”
Trình Vọng: “Thứ vô dụng, vứt đi thôi.”
18.
Ta khóc, kéo lấy tay áo Trình Vọng:
“Đừng mà, Trình sư huynh, ta hữu dụng mà. Ta, Hấp Tinh Đại Pháp của ta đã luyện thành rồi.”
“Cái gì?!”
Hai người đồng thanh, mở to mắt kinh ngạc.
Lạc Tông chủ lắc đầu nguầy nguậy:
“Ngươi khoác lác chứ gì? Ta đây là người tài giỏi nhất Hợp Hoan Tông trong năm trăm năm qua, ngay cả ta lúc học Hấp Tinh Đại Pháp cũng phải mất đến hai năm. Ngươi chỉ cần nửa năm là đủ rồi sao?”
“Ta không l/ừa người, thật sự đã luyện thành rồi. Người xem này.”
Ta kéo cổ áo ra, trên ng/ực trắng nõn của ta, một đóa hoa hợp hoan yêu kiều mờ ảo hiện ra.
Lạc Tông chủ cười lớn:
“Thiên tài, ngươi quả nhiên là thiên tài! Lần này Hợp Hoan Tông ta không giành được hạng nhất, chữ Lạc của ta sẽ viết ngược lại!”
Trình Vọng hắt gáo nước lạnh:
“Luyện thành thì có ích gì? Nàng ta đi hút ai đây? Hấp Tinh Đại Pháp cần người thi pháp phải động tình, ép buộc thì vô dụng thôi.”
Lạc Tông chủ trừng mắt nhìn ta, vừa giận vừa tiếc:
“Ngươi nói xem, ngươi phải thế nào mới chịu ngủ với đàn ông?”
Ta mờ mịt lắc đầu:
“Ta cũng không biết, chỉ là không tài nào ra tay được.”
Trình Vọng đổi cách hỏi:
“Sư muội, trong lòng muội có người muốn ngủ cùng không?”
Ta ngẩn ra một lúc, trong đầu bỗng hiện lên khuôn mặt của đại sư huynh Phiêu Miểu Tông Giang Lâm. Thấy ta như vậy, Trình Vọng đã bắt đầu mắ/ng:
“M/ẹ k/iếp, chúng ta là Hợp Hoan Tông đấy, ngươi ở đây mà đóng phim tình cảm trong sáng à?”
Lạc Tông chủ vỗ tay một cái thật mạnh:
“Ta biết rồi, Thẩm Khúc Gỗ này thiệt thòi là ở chỗ chưa có kinh nghiệm, chưa hiểu cái hay của đàn ông. Đợi khi nàng ấy nếm thử rồi, tự nhiên sẽ biết chuyện này tuyệt vời ra sao.”
“Người khác tu luyện đều khổ sở, chúng ta thì thoải mái sung sướng mà công pháp cũng tăng tiến. Trên đời lại có chuyện tốt như thế, ngươi không biết trân trọng Hấp Tinh Đại Pháp của Hợp Hoan Tông chúng ta, ngươi sẽ gặp thiên tai!”