Nguyên Đường không phải không biết trong nhà đang có sóng ngầm mãnh liệt, nhưng cô lúc nào cũng giữ thái độ thờ ơ, lạnh nhạt.
Thấy Nguyên Liễu và Nguyên Cần vì việc nhà mà bận đến gầy cả mặt, ánh mắt nhìn mình dần trở nên u ám, Nguyên Đường cũng hoàn toàn không để tâm.
Chút tình thương và quan tâm dành cho những đứa em nhỏ tuổi, trong sự bào mòn ngày qua ngày của kiếp trước, đã sớm không còn dấu vết.
Giống như khi xưa các em đã dửng dưng trước sự gian khổ của cô, bây giờ Nguyên Đường cũng dửng dưng nhìn các em dần thoát khỏi “cái lồng” được bảo bọc, bị Triệu Hoán Đệ dùng những câu như “Mày là chị (em), phải nhường (giúp đỡ) em trai ( anh trai) mày” để xua đuổi các em vào cái vận mệnh vốn có của chúng.
Thoát khỏi tâm trạng của kiếp trước, sau khi sống lại một lần nữa, Nguyên Đường cuối cùng cũng có thể ở gần và nhìn rõ được sự vô lý trong những lời mà Triệu Hoán Đệ, hay rất nhiều người khác, luôn treo ở đầu môi.
Lúc nhỏ phải nhường anh em, lớn lên phải giúp đỡ anh em.
Luôn miệng nói nhà mẹ đẻ phải có anh em trai mới có chỗ dựa, nhưng bận rộn cả đời, đến cuối cùng chính mình lại trở thành chỗ dựa.
Giống như Triệu Hoán Đệ, bà đúng là người cũng như tên, không ít lần gửi đồ về nhà mẹ đẻ, nhưng bao nhiêu năm nay, nhà mình có chút chuyện gì, bên đó lại chẳng giúp được chút nào.
Sự hy sinh một chiều như vậy, nếu không phải được khoác lên mình lớp vỏ bọc tình thân, bất cứ người bình thường nào cũng sẽ cảm thấy đó là một lời nói dối.
Nhưng Triệu Hoán Đệ rõ ràng chính mình cũng bị lừa, cũng từng đau lòng vì em trai không thân thiết. Nhưng sau khi suy nghĩ, bà đã tìm được một vật tế thần cho tất cả những bất công mà mình phải chịu.
Bà luôn nghiến răng nghiến lợi mắng em dâu.
“Nếu không phải tại nó, thằng Kim Bảo đã không đối xử với tao như vậy!”
Mẹ bà mất sớm, em trai Triệu Kim Bảo gần như là nửa đứa con trai của bà. Nhưng bà dốc lòng nửa đời người, cũng chỉ đổi lại được một người họ hàng xa cách.
Có đôi khi Nguyên Đường nhìn Triệu Hoán Đệ, trên người bất giác lại toát ra mồ hôi lạnh.
Vô số lần nửa đêm tỉnh giấc, cô mơ thấy mình biến thành một người giống như Triệu Hoán Đệ.
Lúc nhỏ làm cha làm mẹ chăm sóc em trai, lớn lên dốc hết tâm sức giúp đỡ em trai, sau đó lại đặt hy vọng lên người con trai, đến lúc về già lại tức giận mắng “ có vợ quên mẹ ”…
Giống như một vòng luân hồi, cô bị giam cầm trong đó, không có ý thức về bản thân, cả đời chỉ là sản phẩm phục vụ lợi ích của người khác.
Nguyên Đường nắm chặt cây d.a.o trát vữa trong tay, dường như chỉ có như vậy mới có thể nhắc nhở bản thân, cô đã bước ra khỏi vận mệnh đã định sẵn.
…
Ngày hè nóng nực, Nguyên Đường theo Hồ Minh làm việc.
Hồ Minh đợi tay thầu phụ vừa đi, liền ném d.a.o trát xuống, từ trong túi móc ra điếu thuốc, rít không ngừng nghỉ.
Nguyên Đường như không thấy sự lười biếng của Hồ Minh, chỉ chăm chú làm việc của mình.
Trong lòng Hồ Minh rất hài lòng về người “đồ đệ ” này, thậm chí còn có chút tiếc nuối tại sao Nguyên Đường lại là con gái. Nếu là con trai, anh ta cũng không phải không thể thật sự coi như đồ đệ.
Nguyên Đường trát tường được nửa ngày, bỗng nghe có người gọi mình ở bên ngoài.
Hồ Minh đang rảnh tay, liền thay cô đi ra xem là ai, một lúc sau vẻ mặt có chút phức tạp đi vào.
“Bên ngoài có một thầy giáo tìm cô.”
Nguyên Đường ném d.a.o trát xuống vội vàng đi ra ngoài.
Thầy Tiết dắt chiếc xe đạp đứng ngoài công trường, thấy Nguyên Đường ra, gương mặt cứng đờ mới dịu đi một chút.
“Nguyên Đường, thầy đã hỏi cho em rồi, trường cấp ba huyện nói không có giấy báo trúng tuyển cũng được, chỉ cần đúng hạn đến nhập học là được.”
Trái tim lơ lửng của Nguyên Đường cuối cùng cũng hạ xuống. Cô vẫn luôn cố nén không đi tìm thầy Tiết, nhưng trong lòng lúc nào cũng dày vò, sợ rằng trường sẽ không nhận mình.
Bây giờ có được lời khẳng định chắc chắn, cô cuối cùng cũng có thể yên tâm kiếm tiền!
Thầy Tiết nhìn thấy niềm vui trên mặt cô, cũng thấy được vẻ mặt lấm lem của cô, trong lòng không khỏi thở dài.
Chỉ là thầy làm giáo viên nhiều năm, chuyện như vậy thấy đã nhiều, vì thế cũng không hỏi nhiều.
Thầy chỉ lấy ra một thứ từ trong túi.
“Tin tức từ trường thầy đã nhận được từ sớm, vẫn chưa đến tìm em là vì nghĩ đến cái này …”
Thầy mở tờ giấy mỏng trên tay ra, trên đó rành rành viết rõ.
【 Em Nguyên Đường, em đã được tuyển thẳng vào trường THPT huyện Bạch, vui lòng có mặt tại lớp 10A… để nhập học trước ngày 1 tháng 9. 】
Thầy Tiết: “Thầy nghĩ không có giấy báo thì không ra làm sao cả, nên đã đến trường xin cấp lại một bản khác. Chỉ là bản này đã cấp lại rồi, thì bản cũ của con dù có tìm thấy cũng coi như vô hiệu.”
Trong mắt thầy có chút nặng nề. Thầy đã dạy bao nhiêu học sinh, tên của rất nhiều người đã từng xuất hiện trên giấy báo trúng tuyển, nhưng không phải ai cũng có thể đi nhập học. Có người vài ngày sau đã lên tàu vào Nam, có người thì căn bản chưa bao giờ được nhìn thấy giấy báo của mình.
Thầy Tiết không dám nghĩ đến lý do tại sao những học sinh đó không được nhìn thấy giấy báo, thầy chỉ nghĩ, nếu Nguyên Đường còn đang do dự có nên đi học hay không, thì tờ giấy báo trên tay thầy đây có thể cho cô một chút sức mạnh hay không.
Những dòng chữ đen rõ ràng trên tờ giấy như khắc vào mắt Nguyên Đường. Cô run rẩy định đưa tay ra nhận, đến nửa chừng lại nhận ra tay mình còn đang bẩn, vội vàng chùi vào ống quần.
Tờ giấy cầm trên tay, vậy mà lại nhẹ bẫng. Nguyên Đường vuốt ve nó, cảm nhận tờ giấy báo mà kiếp trước đã gần trong gang tấc mà xa cách vạn dặm.
Cô muốn nói điều gì đó, nhưng miệng vừa mở, nước mắt lại lặng lẽ trào ra.
Cuối cùng chỉ có thể nức nở nói: “Em cảm ơn thầy!”
Nguyên Đường cúi đầu thật sâu.
Thầy Tiết vỗ vai cô: “Học hành cho tốt nhé.”
Học hành cho tốt đi, thầy đã chứng kiến quá nhiều sự bất đắc dĩ. Những nữ sinh nông thôn mà thầy đã dạy, bao nhiêu năm qua, chỉ có chưa đến mười em học hành đến nơi đến chốn, số còn lại không ngoại lệ đều bỏ học từ sớm.
Nguyên Đường là người có thành tích thứ năm trong đợt này. Bốn người đứng trước, có hai người đã bỏ học, hai người còn lại nghe theo ý kiến gia đình, đi học trung cấp chuyên nghiệp.
Nguyên Đường là người duy nhất đến hỏi về giấy báo trúng tuyển cấp ba. Thầy hy vọng việc học có thể mang đến cho Nguyên Đường một tương lai tươi sáng khác biệt.
Nguyên Đường tiễn thầy Tiết, cẩn thận gấp tờ giấy báo lại bỏ vào túi, cứ mỗi phút lại phải sờ xem còn ở đó không. Một lúc sau lại cảm thấy không an toàn, lấy ra muốn tìm một cái túi để đựng. Nhưng trên công trường lấy đâu ra túi, cô tìm tới tìm lui cũng chỉ tìm được một cái túi ni lông bẩn.
Hồ Minh rít t.h.u.ố.c lá mãi cũng thấy vô vị. Thấy Nguyên Đường giống như con sóc giấu hạt thông, tìm khắp nơi để cất tờ giấy báo, anh ta đột nhiên có một cảm giác khó tả.
“ Tôi nói cô này, để bên cạnh ai mà dám trộm của cô chứ? Có đến mức phải cảnh giác như vậy không?”
Anh ta phủi tàn thuốc, mặt dày duỗi tay: “Đưa đây, tôi cầm giúp cho được chưa? Cũng cho tôi xem giấy báo trúng tuyển trường cấp ba huyện nó trông như thế nào.”
Nguyên Đường nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh ta, suýt nữa làm Hồ Minh bật cười.
“Cái ánh mắt gì của cô thế!”
Nguyên Đường suy nghĩ một chút, như thể đang đánh giá nhân phẩm của Hồ Minh, lúc này mới cẩn thận đưa tờ giấy báo cho anh ta. Đưa được nửa chừng lại giật về: “Anh dập tắt điếu thuốc đi.”
Hồ Minh vẻ mặt ngán ngẩm, nhưng cũng nghe lời dập thuốc.
Nhận lấy tờ giấy, nhìn thấy cái tên to đùng trên đó, trong lòng anh ta ngũ vị tạp trần.
“Ai, nhớ năm đó ông đây học cũng giỏi lắm, nếu không phải …”