Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [ Thập Niên 90]

Chương 36:chương 36

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Để cả ngày thì không được vì chú còn phải đi tuần tra, nhưng trong một buổi sáng thì không thành vấn đề. Như vậy cũng đỡ cho cô bé khỏi phải tan học là người đầu tiên lao ra cổng.

Nguyên Đường mừng như bắt được vàng, vội vàng cúi đầu cảm ơn.

Cô đã bươn chải bên ngoài đã lâu, nếm trải đủ thói đời nóng lạnh, nhưng cũng gặp được rất nhiều người tốt.

"Cháu cảm ơn chú Trương ạ! Cháu tên Nguyên Đường, học lớp 10A2!"

Lão Trương cười. Chú đã hỏi thăm từ trước, nếu không xác nhận được lớp của cô, chú cũng không dám tạo điều kiện như vậy.

"Được rồi, mau mang về đi."

Nguyên Đường mang chỗ trứng kho trà còn lại về nhà, tự bóc một quả ăn, lại lấy một củ khoai tây đã hấp nhưng chưa nghiền trong xửng, lót dạ cho qua bữa sáng rồi lại tất tả đến lớp.

Nếu buổi sáng tin tức chưa lan truyền rộng, thì sau một giờ ra chơi, cả lớp ai cần biết đều đã biết.

Triệu Hà và vài bạn đã bàn tán suốt buổi. Có người trong lớp cho rằng việc Nguyên Đường làm là không tốt, trường học là nơi để học hành, cô lại mải mê kiếm tiền, coi việc học là gì? Nhà trường nên ngăn chặn hành vi này.

Cũng có những bạn có hoàn cảnh khó khăn tương tự Nguyên Đường, chỉ lặng lẽ không nói gì. Ai cũng biết học tập là quan trọng, nhưng không có tiền thì học thế nào? Học phí hơn bốn mươi đồng, trong lớp có rất nhiều người phải đi vay mượn mới có tiền đóng. Họ vừa nể phục Nguyên Đường, lại vừa có chút mặc cảm. Hành động của Nguyên Đường khiến họ bỗng cảm thấy phiền muộn vì bản thân mình chưa làm được như vậy.

Trong chốc lát, tâm tư trong lớp có nhiều xáo động.

Nguyên Đường dường như không hay biết mình đã trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người. Cô đang bận rộn học thuộc bài. Sáng nay quá vội, tâm trí cô không đủ tĩnh, hai bài thơ cổ văn trong giờ truy bài cô học vẫn chưa thuộc làu.

Cô đang nhẩm lại bài thì có người gọi ngoài cửa.

"Nguyên Đường, cô Bạch gọi cậu kìa!"

Nguyên Đường đứng dậy đi ra cửa lớp, phía sau lập tức vang lên tiếng xì xào.

"Chắc là cô Bạch gọi lên mắng rồi."

"Tớ cũng nghĩ vậy. Ai đời lại bán hàng rong ở cổng trường chứ, trời ơi, nghĩ thôi đã thấy mất mặt rồi."

" Nhưng chắc là do không ai lo cho nên cậu ấy mới phải làm vậy … Tớ nghĩ nếu cậu ấy đủ tiền đóng học phí thì chắc cũng không đến nỗi."

"Nghe cô nói xem sao, xem trường xử lý thế nào."

Nguyên Đường bước vào văn phòng giáo viên, cô Bạch đang cau mày chặt. Nhưng khác với những lời chất vấn trong tưởng tượng, câu đầu tiên cô hỏi lại là một chuyện khác.

"Em và Nguyên Đống lớp A3 là chị em ruột à?"

Nguyên Đường ngẩn người một chút rồi lặng lẽ gật đầu.

Cô Bạch nhìn cô thật sâu: "Nguyên Đống nhập học muộn hai ngày, em kiếm tiền là để giải quyết khó khăn cho gia đình à?"

Nguyên Đường không ngờ tới chuyện này. Nguyên Đống nhập học muộn hai ngày ư, chẳng lẽ cô giáo nghĩ cô đang kiếm tiền học phí cho Nguyên Đống?

Cô vội vàng phủ nhận: "Không phải đâu ạ. Thưa cô, em kiếm tiền hoàn toàn là vì bản thân em."

Cô lựa lời kể lại hoàn cảnh của mình: "Gia đình không muốn chu cấp cho em nữa, nhưng em muốn được đi học. Học phí là do em tự kiếm trong kỳ nghỉ hè, còn bây giờ là em kiếm tiền cho học phí kỳ sau và sinh hoạt phí của mình ạ."

Cô không muốn dính dáng gì đến Nguyên Đống. Kể cả lúc này chỉ cần nói dối một câu, cô giáo sẽ nghĩ cô là người tốt bụng và tạo điều kiện cho cô, nhưng cô không muốn. Cô muốn nói cho mọi người biết một cách rõ ràng, cô kiếm tiền là để bản thân được đi học, không liên quan gì đến gia đình cả!

Cô Bạch ngả lưng vào ghế, ánh mắt nghiêm nghị xen lẫn một tia dịu dàng: "Em có biết việc bán hàng ở cổng trường sẽ gây ra nhiều bàn tán không?"

Mấy đứa trẻ có thể chịu đựng được những lời đồn thổi, ác ý của tuổi thiếu niên đôi khi còn tàn nhẫn hơn cả người lớn.

Nguyên Đường mỉm cười: "Em biết ạ, em nghĩ mình có thể chịu được."

Kiếp trước cô đã quen với việc bị người ta chỉ trỏ, chút bàn tán không đau không ngứa ở trường học này chẳng là gì đối với cô.

Cô Bạch cầm tập giáo án của mình lên: "Vậy em về đi. Cô sẽ nói với nhà trường mắt nhắm mắt mở cho qua, còn em ở trong lớp cũng đừng quá phô trương."

Nguyên Đường nói lời cảm ơn. Đây đã là kết quả tốt nhất rồi. Nhà trường không thể nào tuyên dương cô được, vì nếu làm vậy, những học sinh nghèo khó khác cũng sẽ xao động, rồi ai cũng lo đi buôn bán mà không chú tâm học hành. Điều đó là không thể chấp nhận được đối với một ngôi trường danh tiếng.

Nhưng nhà trường cũng không có lý do gì để cấm cô. Nếu Nguyên Đường thật sự bị đuổi đi, cô chỉ mất thêm chút thời gian để chuyển sang cổng trường khác bán hàng. Lỡ như có chuyện gì xảy ra, người ta lại đồn rằng trường họ không cho học sinh nghèo bán hàng rong để trang trải, thì thật khó nghe.

Kết quả tốt nhất chính là làm lơ. Chỉ cần Nguyên Đường không gây chuyện, nhà trường cũng sẽ không đuổi cô đi.

Nguyên Đường yên tâm hơn, chuyên tâm vào việc học.

Thái độ của các bạn trong lớp đối với cô cũng chia làm hai phe. Một phe thì lảng tránh, như thể nói chuyện với cô một câu cũng khiến họ mất mặt, chỉ mong Nguyên Đường mau chóng rời khỏi lớp A2 để không làm hỏng danh tiếng của lớp. Phe còn lại thì giống như Triệu Hà.

Triệu Hà rõ ràng là một cô gái được gia đình bao bọc rất kỹ. Cô không hề có ác cảm với Nguyên Đường, ngược lại còn thấy Nguyên Đường rất bí ẩn. Vì vậy, mỗi lần nói chuyện với Nguyên Đường, cô đều phải hít một hơi thật sâu, như thể sắp làm một việc gì đó trọng đại.

Nguyên Đường thấy tính cách của cô bạn khá đáng yêu, nên hai người cũng thường xuyên trò chuyện.

Cùng học chung một trường, Nguyên Đường vẫn nhanh chóng gặp phải người mà cô không muốn gặp nhất.

Nguyên Đống được xếp vào lớp A3 ngay cạnh. Sau khi nhập học muộn hai ngày, hắn mới miễn cưỡng đến trường báo danh kịp hạn chót.

Đợi đến khi hắn thích nghi được với cuộc sống học sinh cấp ba sau mấy chục năm xa cách, đối chiếu từng gương mặt trong ký ức với thực tại, hắn mới phát hiện Nguyên Đường đã nhập học từ lâu, thậm chí còn bắt đầu buôn bán ở cổng trường.

Nguyên Đống nghiến răng, không phải vì tức giận chuyện chị cả bán hàng rong làm hắn mất mặt.

Sau khi Nguyên Đường bỏ đi, Nguyên Đống vừa mới thề thốt với Nguyên Đức Phát rằng mình nhất định sẽ đưa gia đình thoát khỏi cảnh khốn cùng, thì ngay sau đó hắn đã nhận ra vấn đề của gia đình nan giải đến mức nào.

Số lương thực thu hoạch được sau khi nộp thuế, phần còn lại chỉ vừa đủ cho cả nhà ăn, gần như không dư dả chút nào. Hơn nữa, lương thực bây giờ cũng không bán được giá. Thời đại "ăn cơm tập thể" đã qua từ lâu, nhà nào cũng được chia ruộng, chuyện c.h.ế.t đói gần như không thể xảy ra, nên giá lương thực cũng rẻ đi rất nhiều.

Thu nhập của gia đình ngoài hoa màu trên ruộng ra thì chỉ có nuôi lợn và gà. Lợn cuối năm mới xuất chuồng, bán được khoảng 200 đồng, nhưng số tiền đó trước hết phải dùng để trả nợ, sau đó còn phải trang trải chi tiêu cho cả nhà một năm, tằn tiện lắm cũng không đủ. Gà thì chỉ để đẻ trứng, trứng mang ra hợp tác xã bán, một quả được một hào, chỉ là một khoản thu nhập nhỏ không đáng kể.

Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [ Thập Niên 90]

Chương 36:chương 36