Tay nghề của Nguyên Đường rất khéo. Cả nửa đời trước gắn bó với gian bếp đã giúp cô gần như nắm vững mọi kỹ năng nấu nướng.
Món khoai tây cô làm được nghiền mịn nhưng vẫn cố tình giữ lại vài mẩu nhỏ. Nhờ vậy, khi ăn vừa có độ bùi của khoai tây nghiền nhuyễn, vừa có cảm giác lợn cợn vui miệng. Món khoai tây của cô có độ sánh đặc, là sự kết hợp hoàn hảo giữa khoai tây nghiền mịn và khoai tây hấp thái hạt lựu. Nguyên Đường còn múc riêng một ít nước sốt kho, cho thêm nấm kim châm và mì căn thái nhỏ, nêm nếm đậm đà rồi đặt nồi nước sốt vào nồi trứng kho trà cho nóng hổi. Mùi thơm cứ thế tỏa ra ngào ngạt.
Cô thầm tính toán, lần này nước kho không có thịt nên giá còn rẻ, lần sau nếu thêm chút thịt băm thì phải bán đắt hơn một hào.
Đừng thấy khoai tây nghiền của cô bán giá cao, một muỗng cô múc đầy ắp, phải hơn nửa cân. Một phần vừa nặng trịch, vừa nhiều, đảm bảo ăn no.
Sáng sớm tinh mơ, lúc học sinh còn đang ngái ngủ, chẳng mấy ai kịp ăn sáng tử tế. Bánh bao hay bánh nướng thì cũng thường thôi, đa số là những người bán rong tự làm ở nhà rồi mang đi bán, mùi vị cũng không quá đặc sắc. Còn món khoai tây nghiền này, vừa xuất hiện đã lập tức thu hút khứu giác của mọi người.
Nguyên Đường còn tinh quái mở nắp nồi ra. Nếu có cái quạt mo trong tay, chắc cô đã quạt lia lịa để mùi thơm bay xa hơn nữa.
Có một cậu học sinh không chịu nổi, thấy vẫn chưa đến giờ truy bài, liền ghé lại hỏi:
"Món khoai tây nghiền này bán thế nào vậy?"
Câu này hỏi hơi thừa, vì Nguyên Đường đã rao "5 hào một muỗng" từ nãy giờ. Nhưng cô không phải người hay chấp nhặt, liền vui vẻ đáp lời.
"5 hào một muỗng, hai muỗng 8 hào!"
Hôm nay cô chỉ bán thử nghiệm nên làm không nhiều, cốt để không bị thừa.
Thời gian gấp gáp, cậu học sinh kia cũng không mặc cả, dứt khoát rút ra 8 hào.
"Cho tôi hai muỗng!"
Nguyên Đường nhận tiền, lòng vui khôn tả. Mối làm ăn đầu tiên đã thành công.
Cô đưa tay ra hiệu cậu học sinh đưa hộp cơm, cậu ta mới sực nhớ, vỗ trán tiếc hùi hụi.
"Chết, tôi không mang hộp!"
Nguyên Đường không muốn để vuột mất mối làm ăn 8 hào này. Tiền đã vào túi mình, nếu phải trả lại chỉ vì một lý do lãng xẹt như vậy thì cô ấm ức lắm!
"Anh học trên ơi, hay là thế này nhé, em múc sẵn phần của anh rồi gửi ở phòng bảo vệ, hết giờ truy bài anh ra lấy được không?"
Cô vỗ n.g.ự.c đảm bảo: "Em cũng học trường mình, lớp 10 thôi. Nếu có vấn đề gì, anh cứ đến thẳng lớp tìm em."
Đối phương ngập ngừng một lát rồi cũng đồng ý. Cậu ta đã học lớp 12, dù có vội mang đi ngay cũng không thể ăn trong giờ truy bài được, đằng nào cũng phải đợi đến lúc ra chơi.
"Vậy cũng được, em nhớ nhé, hết giờ truy bài anh qua lấy!"
Nguyên Đường thở phào nhẹ nhõm, may mà không đổ bể.
Sau đó, việc buôn bán khá thuận lợi, cô bán thêm được bốn muỗng khoai tây nghiền nữa. Vì cô múc rất đầy nên không có thêm khách sộp nào mua hai muỗng một lúc. Trứng kho trà thì không chạy hàng lắm, cả buổi sáng chỉ bán được ba quả.
Nhưng Nguyên Đường không nản lòng. Trứng kho buổi sáng bán không hết thì còn có buổi tối. Buổi sáng mọi người vội vàng, nhưng buổi tối trước giờ tự học mới là cao điểm. Lũ học trưởng, học tỷ lớp 12 học hành căng thẳng, ăn thêm một quả trứng buổi tối là chuyện quá bình thường.
Nguyên Đường cất gọn 3 đồng 7 hào kiếm được từ sáng sớm, lòng vui như mở hội.
Trừ đi tiền vốn, một quả trứng giá gốc cao nhất cũng chỉ 1 hào rưỡi, bán 3 hào là lời được một nửa. Khoai tây nghiền thì vốn còn rẻ hơn, một cân khoai tây chưa đến 2 hào, hấp lên bán 5 hào một muỗng thì đúng là có hơi đắt. Nhưng hiện tại chỉ có một mình cô bán món này, cứ bán giá cao trước đã. Đợi một thời gian nữa các hàng khác bắt chước, có lẽ cô sẽ phải bước vào một cuộc cạnh tranh về giá.
Nguyên Đường thu dọn đồ đạc, khoai tây nghiền vẫn còn lại khá nhiều. Cô đảo mắt một vòng rồi đi thẳng đến phòng bảo vệ.
Chú bảo vệ đã để ý đến cô từ lâu. Cổng trường chỉ có vài hàng ăn quen thuộc, đột nhiên xuất hiện một cô bé bán hàng nhỏ tuổi thế này quả thực rất thu hút sự chú ý.
Nguyên Đường ngượng ngùng cười, bắt chuyện làm quen:
"Chú ơi, cháu là học sinh trường mình ạ."
Kiếp trước, cô đã quá quen với việc đối phó với quản lý đô thị, nên cô hiểu rằng những người bán hàng rong như mình thì nên khiêm tốn một chút.
"Chắc chú cũng thấy đấy ạ, nhà cháu thực sự khó khăn… Mùa đông sắp đến mà chăn đệm còn chưa có, nên cháu mới nghĩ cách buôn bán nhỏ kiếm thêm ạ."
Nghe đến đây, lòng chú bảo vệ đã có chút thương cảm.
Nguyên Đường không diễn sâu thêm, mà trực tiếp bưng chỗ khoai tây nghiền còn lại ra.
"Chú ơi, chỗ khoai tây này cháu cũng không biết làm gì cho hết. Hôm nay là ngày đầu khai trương, cháu múc cho chú một phần, chú ăn thử xem sao ạ!"
Chú bảo vệ năm nay đã ngoài bốn mươi, có một cậu con trai cũng đang tuổi đi học. Thấy Nguyên Đường vừa rụt rè, vừa lo lắng, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ vẻ lấy lòng, trái tim chú lập tức mềm nhũn. Nhà nào mà có được đứa con gái hiểu chuyện thế này, thật là có phúc ba đời.
Chú bảo vệ định từ chối, nhưng Nguyên Đường đã nhanh tay giật lấy hộp cơm rỗng của chú để bên cạnh, múc một muỗng đầy ụ rồi chan thêm một nửa chỗ nước sốt còn lại.
Chú bảo vệ chưa từng gặp học sinh nào lanh lợi như vậy. Đừng nói là học sinh, ngay cả những người bán hàng rong ngoài cổng, ai cũng răm rắp tuân theo quy định, chẳng dám bắt chuyện với chú một câu. Tuy nhà trường không cấm buôn bán trước cổng, nhưng do ảnh hưởng của chính sách kiểm soát "đầu cơ trục lợi" nhiều năm trước, cái huyện nhỏ và lạc hậu như Bạch Huyện vẫn chưa thay đổi được nếp nghĩ. Những người bán hàng rong kiếm được không ít tiền, nhưng luôn nơm nớp lo sợ một ngày nào đó nhà trường không cho họ bán nữa, vì vậy họ luôn giữ khoảng cách với chú bảo vệ.
Ngược lại, Nguyên Đường ngay ngày đầu tiên đã chủ động đến làm quen.
Nguyên Đường thầm nghĩ, đương nhiên rồi, mình là học sinh của trường, không nói chuyện trước với chú bảo vệ thì sau này làm ăn thế nào? Cô không hề có cái vẻ "e dè" của những người lao động chân chính thời đó. Kiếp trước tuy vất vả nhưng cô cũng đã bươn chải bên ngoài nhiều năm, sau đó lại có mấy chục năm buôn bán nhỏ. Chỉ có Triệu Hoán Đệ mới nghĩ cô là người thật thà ít nói, chứ thực ra cô hoàn toàn đủ sức xử lý những mối quan hệ xã giao này.
Nguyên Đường múc cho chú bảo vệ một phần khoai tây, lòng đã xác định, muốn buôn bán ở cổng trường thì sau này khó tránh khỏi mấy chuyện.
Một là, có thể sẽ gặp phải thầy cô của mình.
Hai là, bạn học sớm muộn gì cũng sẽ biết cô bán khoai tây ngoài cổng.
Ba là, Nguyên Đống cũng sẽ biết...
Với hai chuyện đầu, Nguyên Đường đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Còn về Nguyên Đống…
Mặt cô lạnh đi. Nguyên Đống kiếp trước là kẻ cực kỳ sĩ diện. Kiếp này, tốt nhất hắn đừng có lải nhải về chuyện buôn bán của cô. Chỉ cần hắn dám hó hé một lời, Nguyên Đường sẽ không ngần ngại vả cho hắn mấy cái.
Cô lỉnh kỉnh như kiến tha mồi dọn đồ về nhà, nhóm lửa bếp, hầm tiếp nồi trứng kho trà. Khoai tây nghiền đã hết, Nguyên Đường định bụng trưa tan học sẽ tranh thủ về chuẩn bị để kịp bán cho buổi tự học tối.
Làm xong xuôi, cô ba chân bốn cẳng chạy đến trường, vừa kịp lúc chuông báo giờ truy bài vang lên. Nguyên Đường chạy một mạch đến chỗ ngồi, thở không ra hơi.
Triệu Hà hơi thắc mắc: "Cậu từ ký túc xá qua à? Hôm nay dậy muộn thế?"
Nguyên Đường tu mấy ngụm nước: "Không, tớ từ ngoài trường vào."
Cô nghĩ một lúc, cảm thấy vẫn nên nói trước cho Triệu Hà một tiếng. Bọn trẻ ở tuổi dậy thì luôn có một lòng tự trọng nhạy cảm đến kỳ lạ.
Cô vẫn nhớ kiếp trước Nguyên Đống cũng như vậy. Hai năm đầu đi làm công ở miền Nam, cô không hề về nhà. Năm thứ ba, cô trở về, đến trường cấp ba Bạch Huyện, nhờ chú bảo vệ nhắn tin muốn gặp Nguyên Đống, người vẫn luôn ở nội trú.
Nhưng hôm đó, Nguyên Đống đợi rất lâu mới ra, đúng lúc tan giờ tự học tối. Cô cảm nhận được sự không tự nhiên của em trai. Nguyên Đống cúi gằm mặt, trả lời cho có lệ, như thể người chị gái này khiến hắn vô cùng mất mặt.
Nguyên Đường không hiểu mình đã làm gì sai, chỉ nhớ lúc ngồi trên tàu hỏa rời đi, cô đã khóc rất lâu trên xe. Dù sau này Nguyên Đống giải thích rằng do thi không tốt nên tâm trạng tồi tệ, Nguyên Đường vẫn cảm thấy đó là lời nói dối. Cô không thấy mình có gì đáng xấu hổ, nhưng nếu người bên cạnh cảm thấy vì cô mà bẽ mặt, thì tốt nhất nên nhanh chóng rời đi.
Nguyên Đường thoát khỏi dòng suy nghĩ, nói với Triệu Hà: "Tớ mở một quán nhỏ ngoài cổng trường, sau này sáng, trưa, tối đều phải bận rộn."
Triệu Hà ngẩn người: "Hả?"
Nguyên Đường nói tiếp: "Nếu cậu thấy trên người tớ có mùi đồ ăn, hoặc không muốn ngồi cùng tớ nữa, thì đợi hết giờ truy bài đi tìm cô giáo xin đổi chỗ nhé."
Triệu Hà có chút lúng túng, vội vàng xua tay: "Không, không phải … Tớ chỉ tò mò thôi."
Tò mò tại sao Nguyên Đường lại phải đi bán hàng rong.
Nguyên Đường lấy sách vở ra, không hề che giấu sự nghèo khó của mình: "Kiếm tiền chứ sao."
Không kiếm tiền, cô lấy gì mà đi học?
Triệu Hà nghẹn một bụng lời muốn hỏi, nhưng nghĩ lại thấy không tiện nói với Nguyên Đường, đành nín nhịn cho đến khi tan học. Giờ truy bài của khối 10 kết thúc sớm hơn khối 11, 12 hai mươi phút. Vừa nghe tiếng chuông, Nguyên Đường đã phóng như bay, chẳng mấy chốc đã mất hút.
Triệu Hà: "…"
Trong giờ ra chơi, Nguyên Đường bán thêm được bốn quả trứng kho trà, thu về một đồng hai hào. Cộng với doanh thu buổi sáng, cô đã có trong tay bốn đồng chín. Trừ đi chi phí, ít nhất cũng lời được hai đồng!
Nguyên Đường vui mừng khôn xiết, chuẩn bị bưng nồi kho về. Chú bảo vệ Trương gọi với từ xa: "Cô bé kia, lại đây một chút."
Lão Trương nhận một phần khoai tây nghiền của Nguyên Đường, cả buổi sáng cứ áy náy mãi. Chú thấy cô bé này không dễ dàng gì, đâu có lý nào lại nhận không đồ của người ta. Nhưng nghĩ lại, nếu đưa tiền, e rằng cô bé sẽ khăng khăng từ chối.
Đơn giản là chú nghĩ ra một cách khác.
"Buổi sáng bán xong, cháu cứ để nồi ở đây, không cần mang về. Tan giờ truy bài chẳng phải cháu lại bán tiếp sao? Chỗ chú có cái bếp lò đun nước, cháu cứ để nhờ đây, tan học không cần phải vội vã chạy về nhà."