Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [ Thập Niên 90]

Chương 38

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Sau hơn một tuần khai giảng, nhà trường đã dán thông báo đầu tiên lên bảng tin. Nội dung khá ngắn gọn, đại khái là trường THPT Số 1 của huyện muốn tổ chức một kỳ thi khảo sát chất lượng để đánh giá tình hình học tập thực tế của học sinh. Cả ba khối lớp đều phải tham gia, và kết quả sẽ được công bố công khai.

Cô Bạch vừa thông báo xong trong lớp, cả phòng học đã xôn xao.

"Trời ơi, cả kỳ nghỉ hè mình không đụng đến sách vở!"

"Ủa, bài mới đã học được bao nhiêu đâu mà đã kiểm tra rồi?"

"Xong đời rồi, xong đời rồi..."

"Kiểm tra kiến thức mới hay là kiến thức cấp hai vậy cô?"

Ngay cả những học sinh vốn có học lực khá cũng tỏ ra lo lắng, mắt chăm chú nhìn cô Bạch trên bục giảng.

Cô Bạch đẩy gọng kính, thẳng thừng dập tắt hy vọng của đám học trò.

"Chủ yếu là để đánh giá năng lực, nên phần lớn sẽ là nội dung cấp hai."

Lập tức, tiếng than vãn vang lên khắp nơi. Triệu Hà, bạn cùng bàn của Nguyên Đường, gục xuống bàn với vẻ mặt chán nản không thiết sống.

"Mình tiêu rồi..."

Cô không giống những người khác, nền tảng cấp hai vốn đã yếu. Hồi đó thi vào trường còn thiếu hơn chục điểm, cuối cùng phải đóng tiền dự thính mới được vào học. Kỳ thi này chẳng khác nào phơi bày hết trình độ thật của mình cho mọi người xem hay sao?

Mà còn phải dán bảng điểm công khai nữa...

Triệu Hà nghĩ đến thôi đã muốn khóc.

Ngay lúc này, cô Bạch lại như xát thêm muối vào vết thương.

"Những học sinh có thành tích sa sút nghiêm trọng sẽ bị mời phụ huynh đến trường."

!!!

Triệu Hà khóc không ra nước mắt. Còn phải mời phụ huynh nữa! Cô liếc nhìn mấy cô bạn thân ở bàn sau, ai nấy đều chung một nỗi niềm, mặt mày rầu rĩ thê thảm.

Nhìn sang Nguyên Đường, Triệu Hà không khỏi ngưỡng mộ. Nguyên Đường ngồi thẳng lưng, chăm chú nghe cô giáo nói, dường như không hề lo lắng chút nào.

Triệu Hà nín nhịn một lúc, cuối cùng không chịu được liền huých tay Nguyên Đường, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Đường, có phải... học lực của cậu tốt lắm đúng không?"

Nếu không thì sao có thể bình tĩnh như vậy?

Nguyên Đường quay lại, vẻ mặt ngơ ngác: "Hả? Đâu có đâu."

Triệu Hà bó tay: "Vậy sao cậu không lo lắng gì hết?"

Nguyên Đường suy nghĩ một lát rồi đáp đầy bất đắc dĩ: "Chắc là vì có lo cũng chẳng để làm gì..."

Học lực của cô hồi cấp hai cũng chỉ ở mức khá, lên đến trường chuyên này e là không thấm vào đâu. Hơn nữa, kiến thức đã cách đây mấy chục năm, lần này chỉ cần không bị thụt lùi quá nhiều đã là may mắn lắm rồi.

Triệu Hà khâm phục: "Cậu không sợ bị mời phụ huynh à?"

Nguyên Đường cầm sách lên giở ra: "Sợ chứ, nên cậu cũng mau học bài đi."

Mặc dù đã ký giấy cam kết đoạn tuyệt quan hệ với Triệu Hoán Đệ, nhưng trong học bạ của cô vẫn ghi rõ thông tin gia đình. Nếu thật sự thi không tốt đến mức bị mời phụ huynh, e rằng lại là một màn cãi vã khó coi. Chỉ vì điều này thôi, cô cũng phải cố gắng thi cho tốt.

Áp lực thi cử ập đến, ngay lập tức dập tan đi sự bay bổng, vô tư của đám học sinh lớp 10 vừa mới nhập học. Những cô cậu học trò đang bận rộn làm quen bạn mới, rủ nhau đi leo núi, giờ đây đành phải cất lại những hứng khởi đó, tập trung vào sách vở.

"Này, cấp hai các cậu học cái này rồi à? Sao bọn tớ chưa học nhỉ?"

"Chết tiệt, chẳng lẽ phần kiến thức này cũng thi sao?"

"Ai có sách Toán lớp 8 không, cho tớ mượn xem với, mẹ tớ đem sách cũ cho người khác rồi."

...

Đứng ngoài cửa sổ, cô Bạch hài lòng nhìn đám học trò. Ánh mắt cô lướt qua Nguyên Đường đang ngồi cạnh cửa sổ, chuyên tâm học bài.

Phải như vậy mới đúng.

Mấy ngày trước, không ít học sinh trong lớp đã đến gặp cô, đề nghị cô phải xử lý trường hợp của Nguyên Đường. Một ngôi trường danh giá như thế này, sao có thể để học sinh ra cổng bán hàng rong được? Quá mất mặt, không chỉ làm xấu mặt lớp 10A2 mà còn làm xấu mặt cả trường. Trường Số 1 là ngôi trường tốt nhất huyện, gia đình đặt bao nhiêu kỳ vọng vào chúng, chứ không phải để chúng đến trường kiếm mấy đồng bạc lẻ!

Sự phẫn nộ của đám học trò khiến cô Bạch thấy thật buồn cười. Nguyên Đường đúng là có bán hàng, nhưng cô không hề trễ nải việc học. Sau vài ngày đầu điều chỉnh, Nguyên Đường đã sắp xếp lại thời gian của mình. Buổi sáng cô bán hàng nửa tiếng, ra chơi sau giờ truy bài bán thêm hai mươi phút, và buổi tối cũng chỉ bán nửa tiếng trước giờ tự học.

Tính ra, cô chỉ hy sinh thời gian ăn uống của mình chứ không hề chiếm dụng thời gian học tập. Mặc dù cô Bạch đã thấy không dưới ba lần Nguyên Đường chạy hộc tốc vào lớp, vừa ngồi xuống thì chuông reo, nhưng như vậy vẫn không tính là đi trễ!

Cô Bạch nhìn mấy học sinh đã nằng nặc đòi cô xử lý Nguyên Đường, lúc này đang cau mày chép công thức.

Rõ ràng, những học sinh này cứ bám riết vào chuyện đó, nói trắng ra chỉ vì một chữ: Rảnh.

Rảnh rỗi mới có thời gian đi săm soi cuộc sống của người khác, mới đi câu nệ chuyện sĩ diện, danh dự.

Bận rộn lên là tốt ngay.

Đó, chỉ cần một kỳ thi là có thể kéo tất cả mọi người quay về với vấn đề của chính mình. Bán hàng rong, kiếm tiền, sĩ diện... tất cả hãy để qua một bên. Hãy để kết quả thi cử, thứ công bằng và tàn nhẫn nhất, làm trọng tài, san đều áp lực cho mỗi người.

Cô Bạch nhẹ nhàng quay về văn phòng, thầm thấy quyết định này của nhà trường thật sự rất đúng đắn và hợp lý.

Thông báo thi cử quá đột ngột, từ lúc phát ra đến lúc thi chỉ có bốn ngày.

Nguyên Đường hoàn toàn không về ký túc xá. Cô ở trong căn phòng trọ nhỏ của mình. Tháng chín khai giảng đã có mấy trận mưa thu, ban đêm trời se lạnh. Vừa hay cô cũng chưa có chăn đệm, cứ co ro bên cạnh bếp lò không tắt lửa vào buổi tối để đọc sách. Đọc mệt thì ngủ, vừa ấm áp vừa không bị lạnh.

Chỉ có một điều bất tiện là cô không có đồng hồ. Nhà chủ có một chiếc đồng hồ để bàn, có thể nghe thấy tiếng chuông "keng keng" báo giờ. Vì thế, đêm nào Nguyên Đường cũng ngủ không yên giấc, cứ sợ mình ngủ quên mất một tiếng chuông là lỡ mất giờ dậy sớm hôm sau.

Lại một lần nữa giật mình tỉnh giấc, Nguyên Đường bực bội châm thêm hai thanh củi vào bếp, thầm nghĩ bụng, đợi mình kiếm được tiền, sau khi mua chăn đệm nhất định phải mua ngay một cái đồng hồ! Bất kể là đồng hồ điện tử, đồng hồ bỏ túi hay đồng hồ đeo tay, miễn là xem được giờ là được!

Thấy cô học liền tù tì ba ngày, Triệu Hà có chút không hiểu nổi sự kiên trì của bạn.

"Cậu nghỉ bán hàng mấy hôm đi, lo thi xong rồi tính tiếp không được à?"

Điều Triệu Hà không nói ra là, cái quán nhỏ đó của Nguyên Đường dường như buôn bán cũng không tốt lắm, chắc một ngày kiếm chẳng được bao nhiêu, có đáng để phải liều mạng như vậy không? Vậy mà ngày nào cô cũng bất kể mưa gió đều dọn hàng ra! Có hôm trời mưa phùn lất phất, mấy người bán hàng rong khác đều nghỉ, mà cô vẫn bán.

Có cần phải đến mức đó không?

Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [ Thập Niên 90]

Chương 38